"Cậu nên lên sân khấu." Ninh Đình Trung vẻ mặt ngưng trọng đứng lên, nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu, chậm rãi đứng dậy.
Advertisement
"Này, anh điên rồi sao. Lâm đại sư người ta gọi Đường Tuấn, cũng không phải là anh." Hồng Thư nhìn thấy Đường Tuấn đứng lên, không khỏi lên tiếng nhắc nhở nói.
Đường Tuấn quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Thư và nam quay phim, trong mắt lộ ra ý cười, nói: "Đã quên tự giới thiệu với hai vị. Tôi họ Đường, tên Tuấn. Chính là cái người không biết tự lượng sức mình trong miệng các người."
Nói xong, trong ánh mắt không dám tin của hai người Hồng Thư, anh từ phía sau của hội trường chậm rãi đi đến phía trước.
"Làm sao có thể? Tên kia không phải thật sự là Đường Tuấn chứ. Vậy cũng quá trẻ tuổi rồi. " Hồng Thư khẽ nhếch môi.
"Lâm đại sư quả nhiên không hổ là Quỷ y, y thuật quả thực có chỗ độc đáo." Đường Tuấn vừa đi, ánh mắt đã giao nhau cùng Lâm Trung Hiệp, thản nhiên mà nói.
"Ha hả. Anh bạn nhỏ cũng không tầm thường, lần này tôi ra ngoài có thể nhìn thấy người tài giỏi như anh bạn nhỏ đây, thật sự là vui mừng." Lâm Trung Hiệp nói.
Ông ta nói ra những lời này, tương đương với việc chứng thực thân phận của Đường Tuấn.
Sắc mặt Hồng Thư cùng nam quay phim lúc xanh lúc trắng, tư vị trong lòng không thể diễn tả. Vừa rồi bọn họ thế nhưng đã làm trò nói bậy ở trước mặt chính chủ người ta, việc này khiến cho bọn họ rất lúng túng.
"Cho dù anh ta như thế nào, tôi vẫn phải nói như vậy. Nhìn tuổi của anh ta, y thuật phỏng chừng cũng không ra sao? Làm sao có thể thắng được Lâm đại sư ở trên mặt y thuật chứ." Hồng Thư nói.
"Đúng vậy. Chẳng lẽ y thuật kém còn không cho người khác đánh giá sao, đợi lát nữa tôi lại quay cho anh ta mấy cảnh cận mặt, nhất định phải quay lại vẻ mặt khi thua của anh ta!" Nam quay phim tiếp lời nói.
"Này, này cũng trẻ quá rồi. Thầy Lâm, thầy có chắc rằng anh ta tìm tới thầy để so tài chứ không phải để xin làm học trò không?" Có người hỏi. Lúc trước, bọn họ có nghe qua là Đường Tuấn tuổi còn trẻ nhưng đoán rằng cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi là cùng, vậy mà không ngờ ba mươi tuổi còn chưa tới, tưởng chừng là cậu học sinh vừa mới học xong đại học rồi bước ra đời.
"Đúng vậy thầy ơi, thầy có chắc rằng muốn đấu với anh ta không, nhỡ đâu sau khi thua rồi anh ta lại ngồi ngay tại chỗ khóc luôn không?" Có người đùa nói.
Mặc kệ người khác có nói về mình như thế nào, vẻ mặt anh từ lúc đó đến giờ vẫn không thay đổi. Sau khi anh đứng dậy, trong mắt anh và Lâm Trung Nghĩa chỉ có đối phương, mỗi một bước chân ánh mắt đều là đấu đá với nhau tỏng âm thầm, không ai muốn yếu sức trước khí thế của đối phương.
Cuối cùng, Đường Tuấn đi tới trước mặt Lâm Trung Nghĩa.
"Cậu muốn so tài như nào?" Lâm Trung Nghĩa hỏi.
"Khách tuỳ chủ nhà." Đường Tuấn nói.
Lâm Trung Nghĩa nói: "Được, vậy thì mỗi người hãy chọn ra hai người từ hiện trường để chữa bệnh đi."
"Được." Đường Tuấn nói.
"Cậu chọn trước đi." Lâm Trung Nghĩa nói.