Hứa Vô Sơn khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi phát hiện ra Ma Địa này rất nguy hiểm, tôi muốn tìm một bác sĩ có thực lực giỏi để đi cùng tôi, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, tôi sẽ yên tâm hơn. Hiện này trong toàn bộ Trung Ương Tinh Hà ngoài ngũ đại thần y thì y thuật của bác sĩ Đường là giỏi nhất. Nếu như có cậu đi cùng thì tôi sẽ có thêm một chút tự tin trong chuyến đi này."
Khi đến Ma Địa ngay cả bác sĩ thần cũng sẽ bị động lòng.
Nhưng giá để mời bác sĩ thần đi cùng quá cao, đến lúc đó e rằng Hứa Vô Sơn sẽ không còn có được bao nhiêu những thứ thu nhập từ Ma Địa, thậm chí rất có thể chuyến đi đến Ma Địa còn bị thiệt hại.
Bây giờ Đường Tuấn vẫn chưa phải là một bác sĩ thần vì vậy anh là sự lựa chọn tốt nhất.
Đường Tuấn khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ.
Hứa Vô Sơn nói: "Cậu Đường nghiêm túc suy nghĩ cũng là chuyện bình thường. Quả thực Ma Địa có chút nguy hiểm đối với cậu."
Ông ta nghiến răng và lấy ra một hạt ngọc màu xanh biếc.
Hạt ngọc toả ra với ánh sáng màu xanh lục, tỏa ra khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm.
Hứa Vô Sơn trịnh trọng nói: “Hạt ngọc này là bảo vật ta tìm thấy trên cổ Ma Hà, nó chứa đựng khí tức sinh mệnh, có thể giúp người ta ngưng tụ Ấn Ký Sinh Mệnh trongthế giới nhỏ. Nếu cậu Đường đồng ý, hạt ngọc này sẽ được dùng làm phí mời cậu Đường lần này đồng hành cùng tôi. "
Vào khoảnh khắc khi hạt ngọc xanh xuất hiện thì trái tim Đường Tuấn đã lệch một nhịp.
Tiểu Thanh truyền đạt một ý tưởng: "Tôi muốn nó."
Hoang Vô Tẫn chế nhạo nói: "Hứa Vô Sơn, có khá nhiều loại hạt này ở cổ Ma Hà, chút đồ này mà muốn nhờ một bác sĩ thần làm việc này ông cũng thật là quá keo kiệt rồi. Loại hạt ngọc này quả thực có chứa khí tức sinh mệnh, nhưng có một vài người có thể chiết xuất ra, e rằng ít nhất phải là cường giả Vô Địch Cấp Số. Hạt ngọc này vốn dĩ vô dụng đối với bác sĩ Đường."
Trước đó Hứa Vô Sơn đã ra tay với Hoang Nam Sơn và những người khác nên trong lòng Hoang Vô Tẫn đầy oán hận, lúc này ông ta cũng không khách sáo mà nói ra những lời thô lỗ.
"Hoang Vô Tẫn, ông!"
Sắc mặt Hứa Vô Sơn hơi thay đổi.
Những gì Hoang Vô Tẫn nói là sự thật, loại hạt ngọc này không phải là hiếm loại hiếm thấy trong cổ Ma Hà. Chỉ cần có cường giả Vô Địch Cấp Số là có thể đi sâu vào đó một đoạn và tìm thấy loại hạt này.
Nhưng vì chuyến đi đến Ma Địa lần này, Hứa Vô Sơn đã đánh đổi rất nhiều bảo vật, những thứ khác ông ta không nỡ lấy ra.
"Được."
Ngay khi Hứa Vô Sơn đang do dự muốn thay đổi thứ gì đó, Đường Tuấn đột nhiên đồng ý.
Đường Tuấn cầm lấy hạt ngọc màu xanh lá cây trên tay Hứa Vô Sơn cất đi trước, nói: "Ngoài thứ này ra, tôi muốn xem một chút nguyên văn của khúc trấn thần!"
Vẻ mặt của Hoang Vô Tẫn thay đổi, Đường Tuấn khẽ nói: "Đối với chuyến đi đến Ma Địa, Hoang tộc trưởng có lẽ cũng nên đi."
Trong lòng thắt lại, Hoang Vô Tẫn nghe ra trong những lời của Đường Tuấn nói có ý uy hiếp nếu ông ta không đồng ý, nếu bị thương trong Ma Địa thì anh sẽ không ra tay.
Ông ta âm thầm thở dài và nói: "Được." Hứa Vô Sơn không khỏi nở nụ cười khi nhìn thấy vẻ mặt méo mó của Hoàng Vô Tẫn, nói: “Vậy thì hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường, tranh thủ hai ngày này hai người chuẩn bị một chút. Hoang Vô Tẫn, dù trong lòng ông có thù oán với tôi, nhưng chuyến đi đến Ma Địa rất nguy hiểm, tốt hơn hết không nên dùng bất cứ âm mưu nào. "
Hoàng Vô Tẫn lạnh lùng nói: "Chuyện này tôi biết, không cần ông nhắc nhở."