Tuy rằng Đường Tuấn hơi thất vọng, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Anh Đường, có thể nói cho chúng tôi biết sao anh lấy được thi thể của lão tổ Cửu Hỏa chúng tôi không?" Đột nhiên, có trưởng lão hỏi.
Những trưởng lão khác thậm chí ngay cả Hoang Tàng Phong cũng lộ ra vẻ tò mò.
Đường Tuấn im lặng một lúc, sau đó nói lại cuộc gặp gỡ trong Tiên Cung.
Anh vốn dĩ tưởng rằng đám người Hoang Tàng Phong sau khi nghe được mình có quan hệ với Chu Tước Thần Quân sẽ tức giận, nhưng không ngờ tới bọn họ lại vô cùng bình tĩnh.
"Vậy anh là truyền nhân của Chu Tước Thần Quân sao?" Hoang Vũ bỗng nhiên hỏi.
Lúc này, ngay cả Hoang Tàng Phong cũng nhìn về phía Đường Tuấn, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.
Nếu Đường Tuấn là truyền nhân của Chu Tước Thần Quân, vậy có lẽ Hoang Dược Phi không cần chạy trốn nữa.
Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Tôi không phải truyền nhân của Chu Tước Thần Quân."
Nghe thấy vậy, trên mặt Hoang Vũ và Hoang Tàng Phong đều lộ rõ vẻ thất vọng, tia hy vọng trong mắt kia lập tức biến mất.
"Đây là hy vọng xa vời của chúng tôi, anh Đường thứ lỗi."
Hoang Tàng Phong áy náy nói: "Khiến anh Đường nhắc tới những chuyện đau lòng này, thật sự vô cùng xin lỗi."
Theo cậu thấy, nếu Đường Tuấn không phải truyền nhân của Chu Tước Thần Quân, nói vậy cửa ải cuối cùng thất bại, rồi bị đào thải.
Bọn họ còn để Đường Tuấn nhắc đến chuyện này, thật sự không suy nghĩ chu toàn.
Đường Tuấn mỉm cười, anh không thèm để ý, nhưng cũng không giải thích nhiều.
Yến hội vẫn đang diễn ra, ngay khi sắp kết thúc, một tiếng hét lớn vang lên dữ dội ở bên ngoài: "Hoang Dược Phi, cậu chủ chúng ta đã sớm biết một cô bé như cô sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, cố ý để ông già tôi chờ ở chỗ này, ha ha, đúng như dự đoán của cậu chủ"
Sau đó lại là một hồi tiếng đánh nhau và ba động pháp lực từ bên ngoài truyền đến.
"Không ổn!"
Mặt đám người Hoang Tàng Phong đồng loạt biến sắc.
Hoang Tàng Phong nói với Hoang Vũ: "Hoàng Vũ, con ở đây đón tiếp anh Đường."
"Chư vị trưởng lão, theo tôi ra ngoài. "
Hoang Tàng Phong biểu cảm có lỗi với Đường Tuấn, sau đó đưa theo tất cả trưởng lão rời khỏi phòng.
Tuy rằng trên mặt Hoang Vũ lộ ra vẻ lo lắng, nhưng anh ta vẫn nói với Đường Tuấn: "Anh Đường, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, cha và các trưởng lão có thể giải quyết được."
Đường Tuấn không có ý định tiếp tục uống rượu nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không anh nói với tôi đi, có lẽ tôi có thể giúp được gì đó."
Lúc này Hoang Vũ cũng không còn tâm trạng ăn uống, cậu khẽ thở dài rồi nói: "Anh Đường, anh đã từng nghe thấy cái tên Hoang Võ Cực chưa?"