Chiến Thần Thánh Y

Chương 3010




"Cái gì!"  

Tiếng khiếp sợ vang lên khắp lều trại, Hoang Tàn Phong mạnh mẽ đứng lên, thất thanh nói: "Thật sao?”  

Hoang Cửu Hỏa, đối với người của đệ cửu mạch mà nói, có ý nghĩa phi phàm.  

Sự thật của trận chiến năm đó, chỉ có đệ cửu mạch hiểu rõ.  

Nếu như không phải có Hoang Cửu Hỏa, thì bây giờ bộ tộc cổ hoang thú đã sớm bị diệt sạch.  

Tuy rằng Đường Tuấn không biết rõ những chuyện này, nhưng từ sóng tinh thần anh có thể biết bọn họ không có lòng căm thù đối với Hoang Cửu Hỏa, không giống Hoang Vô Dục cùng Hoang Thái Tức.  

Anh thả thi thể của Hoang Cửu Hỏa ra, đám người Hoang Tàn Phong nhìn thi thể trước mắt, bọn họ đều yên lặng rơi lệ, có một số ông lão nhắm hai mắt lại, sắc mặt tràn đầy bi thương.  

Đường Tuấn ở một bên lẳng lặng nhìn.  

Một lúc lâu sau, Hoang Tàn Phong mới thu hồi thi thể của Hoang Cửu Hỏa, ông ta trịnh trọng khom lưng hành lễ với Đường Tuấn, nói: "Cảm ơn anh.”  

Những người của thú hoang cổ đại khác trong lều trại cũng đồng thời hành lễ với Đường Tuấn, vẻ mặt chân thành tha thiết.  

Sau khi cảm ơn, trong tay Hoang Tàn Phong xuất hiện một hạt châu tỏa ra mùi thuốc, ông ta đưa hạt châu đến tay Đường Tuấn, nói: "Anh đã đưa thi thể Cửu Hỏa tiền bối về, chúng tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể đưa cho anh Dược Châu này, hy vọng anh không từ chối.”  

Hành động này của Hoang Tàn Phong làm cho sắc mặt của mọi người trong lều trại hơi thay đổi, cô gái kia muốn lên tiếng, nhưng lại bị người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ngăn cản.  

Dược Châu vừa vào tay, Đường Tuấn đã cảm giác được từng đợt khí lạnh lẽo chui vào trong cơ thể, làm cho tâm trạng anh yên tĩnh lại.  

Hoang Tàn Phong giải thích: "Hạt châu này là do chúng tôi dùng nước Đan Hà tinh luyện, có thể phụ trợ tu hành, không phải là bảo vật gì, hy vọng anh không nên ghét bỏ.”  

Đường Tuấn nhận Dược Châu, trịnh trọng nói cảm ơn.  

Dược Châu quả thực là có thể trợ giúp việc tu hành, nhưng hiệu quả rất yếu, Đường Tuấn thân là bác sĩ, tác dụng của Dược Châu đối với anh lại càng không đáng kể.  

Nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta, Đường Tuấn cũng không tiện từ chối.  

Lúc này Hoang Tàn Phong mới nhớ tới còn không biết tên Đường Tuấn, hỏi xong mới nói: "Anh Đường, nếu như anh không có việc gì, có thể ở chỗ chúng tôi vài ngày, để chúng tôi chiêu đãi anh.”  

Đường Tuấn suy nghĩ một chút rồi đồng ý.  

Đường Tuấn đồng ý, Hoang Tàn Phong rất vui mừng, nụ cười vô cùng chân thành, không có một chút dối trá.  

Hoang Tàn Phong nói: "Người đâu, dẫn anh Đường đi nghỉ ngơi, lát nữa tôi tự mình chiêu đãi.”  

Đợi đến khi Đường Tuấn rời đi, ý cười trên mặt Hoan Tàng Phong mới chậm rãi thu lại, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn, nói: "Chuẩn bị một chút, tôi muốn hậu táng cho Cửu Hỏa lão tổ, dựa theo lễ nghi cao nhất của chúng ta.”  

Mấy trưởng lão khẽ gật đầu, cũng rời đi chuẩn bị những việc liên quan.  

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Hoan Tàng Phong cùng hai người con của ông ta.