Lúc trước khi anh chưa luyện các quyền pháp khác, nên không có gì để so sánh và cũng không cảm thấy khác biệt là mấy, nhưng bây giờ ý nghĩ này lại càng mãnh liệt hơn khi anh luyện quyền pháp.
“Có lẽ đây chính là công hiệu của quyền pháp dưỡng sinh. Chỉ tiếc là bộ quyền pháp này không dùng để cạnh tranh, nếu không thì hoàn toàn hợp với mình rồi.”
Đường Tuấn không khỏi cảm thấy có chút hối tiếc trong lòng.
Advertisement
Trên bàn ăn, Đường Tuấn, bà Độc và Hoa Tiểu Nam đang ăn bữa sáng. Nữa sáng này là do một tay bà Độc làm, từ lúc vào ở trong biệt thự số một của công Viên Xanh, bà độc hiển nhiên trở thành một bảo mẫu. Không chỉ chăm sóc Hoa Tiểu Nam, có lúc bà ta còn chăm sóc luôn cả Đường Tuấn. Đường Tuấn có chút ngại ngùng, nên có nhắc đến việc mời bảo mẫu, tuy nhiên lại bị bà Độc từ chối. Bà ta không yên tâm để người khác đến gần Hoa Tiểu Nam.
“Đúng rồi bà ơi, hôm nay để Tiểu Nam đi ra ngoài cùng với cháu nhé.”
Đường Tuấn uống một ngụm sữa đậu nành, nói.
Bà Độc nghe thấy thế, cau mày nói:
“Hôm nay cậu không phải thi so tài với Quỷ y sao, dẫn cô ấy đi có sao không?”
Đường Tuấn nói:
“Chắc không có vấn đề gì to tát đâu. Chỉ một mình cô ấy, thì cháu có thể chăm sóc được.”
Anh im lặng, rồi lại nói:
“Hơn nữa cháu nghe nói Quỷ y cũng rất giỏi trị độc, cho nên thuận tiện đưa Tiểu Hoa qua đó xem sao, có lẽ sẽ có ích.”
Bà Độc nghĩ một lát, nói:
“Tôi có nghe qua về Quỷ y, đúng thật là một quỷ tài y thuật. Tôi cũng từng nghĩ đến việc đi tìm ông ta, nhưng tiếc là hành tung của ông ta luôn bất định, cơ bản là không thể gặp được ông ta, Chỉ là…”
Nói đến đây, bà ta nhìn Hoa Tiểu Nam, một cô gái có tính cách hướng nội ngại ngùng, đi đến một nơi có nhiều người như vậy thật sự không sao chứ? Tướng mạo của bà Độc rất đặc biệt, cho nên không dám ra ngoài, sợ sẽ khiến mọi người chú ý.
Hoa Tiểu Nam có chút đỏ mặt nhìn Đường Tuấn, nói:
“Chỉ cần ở cùng Đường Tuần là được rồi.”
Bà Độc nghe thấy vậy, ngẩn người sau đó mới bật cười, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ.
Đường Tuấn lại không cảm thấy gì, thời gian gần đây hai người đã thân hơn, Hoa Tiểu Nam rất đáng thương, lại còn nhỏ tuổi hơn anh nữa, đối với anh mà nói là một cô em gái nhỏ.
Ba người ăn sáng xong, Ninh Đình Trung đã lái xe qua đó rồi. Đường Tuấn không có thiệp mời nên không vào nghe buổi tọa đàm của Lâm Trung Hiệp được, nên hôm qua đặc biệt dặn dò Ninh Đình Trung đi làm cho anh hai cái thiệp mời.
Thấy Đường Tuấn đẩy một chiếc xe lăn ra đứng đợi ở cửa chính, sắc mặt Ninh Đình Trung có chút ngạc nhiên:
“Không lẽ cậu định đưa cô ta cùng đi à.”
Mặc dù Hoa Tiểu Nam rất xinh đẹp, giống như búp bê sứ vậy, nhưng dù sao hoạt động cũng không tiện.
Đường Tuấn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Tiểu Nam, đặt cô ngồi ngay ngắn trên xe, rồi mới mở miệng nói: “Không sao. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Ninh Đình Trung thấy thế cũng không nói nhiều nữa.