Chiến Thần Thánh Y

Chương 30




Lúc này Ngô Nam Bình đã hận thù Tề Hưng, hung hăng nói: "Đúng vậy. Anh ta nói muốn làm cho cậu Đường mất mặt. Nếu tôi biết sớm đó là cậu Đường, tôi sẽ không bao giờ dám làm chuyện này. Tôi thậm chí sẽ không thèm nhìn anh ta, Tề Hưng là cái gì, anh ta còn không xứng xách dép cho cậu Đường."  

“Đừng có nịnh nọt tôi.” Đường Tuấn cười mắng. Trong mắt anh lóe lên một tia sáng, con người ai cũng có giới hạn, hơn nữa Tề Hưng năm lần bảy lượt tính kế anh.  

Advertisement

“Cậu Đường, anh có cần tôi tìm người cảnh cáo tên Chàng trai họ Tề kia không?” Ngô Nam Bình do dự suy nghĩ hỏi Đường Tuấn  

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Chuyện này tạm thời cứ để đó. Tôi hỏi cậu, ai là người phụ trách thế lực ngầm ở thành phố Vinh?" Anh đã chuẩn bị gia nhập vào thành phố Vinh để làm rõ một vài chuyện, nắm chắc tất cả lực lượng có thể khống chế, như vậy sau này mới có thể đối đầu với lão già Đường Quang Hòa.

Ngô Nam Bình tỏ vẻ cảnh giác, sau khi lên cầu thang không thấy ai, anh ta mới chậm rãi nói: "Ông ta tên là Trần Bá Phước. Nghe nói ông ta và Lý Quang Huy là bạn tốt. Sở dĩ ông ta có thể ngồi ở vị trí đại ca trong bang Yên Thế là nhờ vào sự giúp đỡ của Lý Quang Huy. Hai người một đen một trắng, lúc này mới có thể nói chuyện với nhà họ Tề và nhà họ Diệp.”  

"Trần Bá Phước? Lý Quang Huy?" Vẻ mặt của Đường Tuấn rất nghiêm túc, không ngờ rằng lý lịch của Lý Quang Huy lại cứng đến vậy, khó trách người khác lại gọi ông ta là một nhân vật thích ngụy trang bản thân.  

“Ngài Đường, ý anh là?” Ngô Nam Bình thấy Đường Tuấn trầm ngâm không nhịn được liền hỏi.  

“Đừng hỏi cái gì không nên hỏi!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.  

“Vâng, vâng.” Ngô Nam Bình giật mình, vội vàng nói.  

"Được rồi. Chuyện ngày hôm nay đừng nói lung tung. Cậu để lại cho tôi số điện thoại, nếu tôi có chuyện tìm cậu, tôi có thể gọi cho cậu." Đường Tuấn nói.  

Ngô Nam Bình vội vàng đọc số điện thoại cho anh.  

Sau khi lưu số điện thoại của Ngô Nam Bình, Đường Tuấn không muốn ở lại nữa mà rời khỏi nhà hàng bằng cửa sau.  

Đường Tuấn vừa rời đi, Ngô Nam Bình nằm lên sô pha như một vũng bùn, thở dài thầm than bản thân mình thật thông minh, nếu không bây giờ cái mạng nhỏ này khó mà giữ được. Anh ta liếc nhìn cái ống thép bị Đường Tuấn bẻ cong mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.  

"Đây cũng là một cơ hội tốt. Nếu anh ta thực sự quay về nhà họ Đường, mình cũng có công thừa hưởng xứng đáng. Đến lúc đó mấy đời hưởng cũng chẳng hết." Trong đầu của Ngô Nam Bình toàn suy nghĩ gì đâu, anh ta không còn nỗi buồn ‘bị trúng độc’ thậm chí coi đây là một cơ hội tốt.  

Lúc này, điện thoại của Ngô Nam Bình vang lên.  

“Có chuyện gì sao?” Ngô Nam Bình nghiêm nghị nói.  

“Ông chủ, cậu chủ Tề đang ở phòng đặt riêng đập phá mọi thứ, nói rằng ông chủ lập tức cút sang đây gặp ngài ấy, cho ngài ấy một lời giải thích.” Một giọng nói hoảng hốt phát ra từ đầu bên kia điện thoại.  

Sắc mặt của Ngô Nam Bình lập tức trở nên ảm đạm: “Tôi biết rồi.” Anh ta cũng là một người có sĩ diện, bây giờ Tề Hưng thật sự đến tìm anh, chuyện này đối với anh không khác gì bị sỉ nhục!  

Nói xong liền cúp điện thoại.  

Cầm điện thoại trong tay, Ngô Nam Bình tức giận nói: "Ngay cậu chủ nhà họ Đường cũng dám đắc tội, để xem cậu chủ Tề có thể nhảy nhót được bao lâu?" Bây giờ mà còn không biết, thật là nực cười. Tôi sẽ cố nhịn anh một thời gian, đừng để rơi vào tay tôi nếu họ của anh là Tề."