*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Đạo Nhất bình tĩnh, nói: "Vậy thì sao?”
Ngao Vấn Thiên nhìn lướt qua anh ta một cái, vẻ mặt châm chọc càng rõ ràng, nói: "Mộ Thanh hết hy vọng đều là bởi vì người này, bác sĩ Diệp Phạm nói người này chính là mạng của Mộ Thanh.
Nếu so sánh, anh ở trong mắt cô ấy, không khác biệt gì với khách qua đường.”
Trong mắt Đạo Nhất hiện lên vẻ mất mát, nhưng anh ta lập tức khôi phục cái loại tư thái bình tĩnh vạn vật không thể quấy nhiễu này, nói: "Đó là hiện tại, chuyện tương lai ai cũng không nói chính xác được.”
Ngao Vấn Thiên trêu chọc nói: "Cũng đúng.
Tên kia nếu mà thật sự là Dược Đường, vậy thì thật sự tung hoành.
Có được y thuật kinh thiên động địa như vậy, lại không có ý định gia nhập vào bất kỳ một thế lực nào, thật sự rất khó sống sót.
Có lẽ khi anh ta thực sự chết đi, anh mới có hy vọng.
Một nữ tu nắm giữ thân thể Độ Ách, đối với bất kỳ người tu hành nào muốn đặt chân vào cảnh giới Tôn Giả mà nói, đều không cách nào ngăn cản sự hấp dẫn.”
Đạo Nhất vốn còn rất bình tĩnh, nhưng khi Ngao Vấn Thiên nói đến câu nói cuối cùng kia, anh ta bỗng nhiên nhìn Ngao Vấn Thiên, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nói: "Anh biết sao?”
Ngao Vấn Thiên nhún nhún vai, giống như không có cảm nhận được sát khí của Đạo Nhất, anh ta vẫn cười nói: "Ngay cả Đạo Nhất Thần Tử cũng muốn theo đuổi nữ tu, vậy tôi đương nhiên phải quan tâm thật tốt rồi.
Dựa vào con đường tình báo của Long tộc tôi, muốn suy đoán ra Mộ Thanh chính là thân thể Độ Ách cũng không khó khăn.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, kiêu căng tự mãn như Đạo Nhất Thần Tử, mà cũng tin vào cái loại truyền thuyết hư vô này.”
Đạo Nhất chút chậm rãi thở ra, anh ta không hề nhìn Ngao Vấn Thiên, trong con ngươi bỗng nhiên xuất hiện vẻ nhu tình hiếm thấy, nói: "Tôi thích cô ấy, cũng không phải bởi vì thể chất của cô ấy, mà là bởi vì cô ấy là Mộ Thanh.
Cảnh giới Tôn Giả, tương lai tôi nhất định phải đặt chân, dùng bằng chính sức mạnh của mình!”
Ngao Vấn Thiên khen ngợi nói: "Đây mới là Đạo Nhất.
Tôi coi anh là đối thủ cả đời, nếu như anh thật sự ôm cái loại tính toán này, vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi đuổi kịp.”
Ngay lúc hai người nói chuyện, cách đó không xa bên ngoài quân doanh, hai người Hứa Vô Sơn cùng Diệp Phạm đồng thời xuất hiện, bọn họ ngăn cản đám người Vương Huy cùng Ly Thanh Trần.
Hai người không có xông vào trong quân doanh, mà là ở bên ngoài chờ đợi.
Hai người đại diện cho Thần Đình, nếu như "Trương Long Sơn" thật sự là Dược Đường, bất luận là y thuật cải tạo thể chất đặc thù, hay là y thuật phụ trợ ngưng luyện thế giới nhỏ, đều có thể nói là nghịch thiên, khi hai loại y thuật tập trung trên người một người, đã đáng để Thần Đình lôi kéo rồi.
Lều trại trận pháp đóng lại, rèm cửa nhấc lên, ba người đi từ bên trong ra.
Một người trong đó là Mộ Thanh, người còn lại là Triệu Huyền, người thứ ba lại không phải là Trương Long Sơn.
Nhưng khi người này xuất hiện, đám người Ly Thanh Trần bỗng nhiên hô lên: "Anh Dược.”
Đường Tuấn đã khôi phục lại dáng vẻ Dược Đường.
Nghe thấy cách xưng hô của ba người Ly Thanh Trần, Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Tôi cũng không phải Dược Đường, tôi tên là Đường Tuấn.”