Sắc mặt Đường Tuấn và Triệu Huyền đều ngưng lại, không gian của tiểu thế giới này đã xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn, mặc dù bọn họ đã bay một canh giờ nhưng cũng không bay được bao xa, hơi giống như ở trong một khu vực cố định.
“Lão Đường, xem ra anh cũng mù đường giống tôi ở bên trong này.”
Triệu Huyền cười cười, có cảm giác vui vẻ trong đau khổ.
Trong lòng Đường Tuấn thở dài, nếu như vẫn không tìm được lối ra thì anh chỉ có thể thông qua thuấn di thử một lần.
Chỉ là cách này quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chìm vào trong không gian hỗn loạn, đó dường như là cục diện ắt phải chết, chưa đến đường cùng thì anh không muốn dùng đến cách này.
Ầm ầm.
Đúng lúc này, một tiếng động rất lớn bỗng nhiên vang lên.
Ở phía trước hai người họ, một luồng năng lượng màu lục như sóng triều đánh về phía bọn họ, tiếng nổ lớn đó chính là âm thanh phát ra từ năng lượng sóng triều.
Hai người họ liếc nhìn nhau.
Nơi tĩnh mịch sao lại có làn sóng năng lượng dồi dào như vậy chứ?
Thật sự khiến người ta khó hiểu.
“Khí tức sinh mệnh thật nồng đậm!”
Hai người họ bị sóng năng lượng cuốn vào, lỗ chân lông toàn thân mở ra, năng lượng màu lục tràn vào từ trong lỗ chân lông và huyệt khiếu.
Sự tiêu hao trước đó trong nháy mắt bị luồng năng lượng này lấp đầy, khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Vẻ vui mừng trong mắt Đường Tuấn càng thêm nồng đậm, hiện giờ anh thiếu nhất chính là năng lượng.
Mà luồng năng lượng hùng hồn này vượt qua dự tính của anh, đặc biệt là khí tức sinh mệnh trong sóng triều lại cực kỳ hiếm thấy.
Anh có dự cảm nếu như có thể không ngừng hấp thu năng lượng này, có lẽ tiểu thế giới của anh có thể sớm ngưng luyện ra Ấn Ký Sinh Mệnh!
Nhưng làn sóng năng lượng lục này cũng không kéo dài được bao lâu, sau một đợt thì đã không còn gì.
Nhưng cảnh khiến cho bọn họ rung động hơn, là một hình cầu màu xanh biếc xuất hiện trong hư không trong tầm mắt của bọn họ, hình cầu thoạt nhìn không có hình thể giống như là chiếu trong hư không.
Nhưng dù như vậy, vẫn có thể cảm ứng được năng lượng chấn động và khí tức sinh mệnh trong hình cầu.
Làn sóng vừa rồi đến từ hình cầu!
“Đó là.”
Triệu Huyền không khỏi nuốt nước bọt, âm thanh khẽ run, nói: “Không lẽ là Tinh Thần Chi Tâm đó chứ.”
Trong giọng nói tràn ngập không thể tin.
Ánh mắt Đường Tuấn không hiểu tại sao cũng rung động, chắc chắn hình cầu đó là Tinh Thần Chi Tâm.