Nhưng Kỷ Long lại không có ý định quay về phòng thủ, nắm tay vẫn lao về phía Hổ Tiêu, nhìn dáng vẻ anh ta dường như muốn dùng thương tích đổi thương tích.
Ánh mắt của Hổ Tiêu ngưng lại, anh ta không cho rằng một chưởng này của Kỷ Long có thể làm mình bị thương, nhưng nếu như bị tên này đánh một quyền, mặt mũi của anh ta coi như mất hết. Trong lòng vừa động tâm, anh ta thu tay lại, quyết định ngăn cản một quyền này của Kỷ Long trước..
“Hổ Tiêu thua. Nếu vừa rồi anh ta không quay về phòng thủ, Kỷ Long sẽ thua.” Đạo Nhất Thần Tử bỗng nhiên nói.
Trên lôi đài, Hổ Tiêu vừa ngăn cản quyền này của Kỷ Long, lực lượng trên nắm tay của Kỷ Long bỗng nhiên bộc phát toàn bộ,phát ra tiếng vang ầm ầm đáng sợ. Sắc mặt Hổ Tiêu đột nhiên thay đổi, anh ta không nghĩ tới đây là quyền mạnh nhất của Kỷ Long.
Phịch một tiếng, cả người Hổ Tiêu bay ngược ra ngoài, va vào cấm chế trên biên giới lôi đài, trong miệng tràn ra máu tươi.
Kỷ Long thở hổn hển, thay vì tiếp tục chiến đấu, ông ta nhìn về phía Hổ Tiêu nói: "Cậu thua rồi, bây giờ xin lỗi những binh sĩ bị các người sỉ nhục mau!"
Giọng nói vừa dứt, những người lính bên dưới reo hò. Trên gương mặt Kỷ Long cũng nở một nụ cười.
Đầu Hổ Tiêu rũ xuống, hai mắt đột nhiên đỏ thẫm, trong lòng bàn tay của anh ta xuất hiện một đạo hắc quang.
Thân hình của anh ta đột nhiên trở nên hung bạo, anh ta lao về phía Kỷ Long.
“Hừ!”
Kỷ Long hừ lạnh, rõ ràng đã đoán trước được rồi, một quyền lần nữa đánh ra.
“Ha!”
Hổ Tiêu cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay chắn đón cú đấm của Kỷ Long.
Bùm một tiếng, hai nắm đấm va vào nhau.
Kỷ Long sắc mặt đột nhiên thay đổi, toàn bộ cánh tay cùng áo giáp trên cánh tay cùng nhau nổ tung, lộ ra xương cốt bên trong.
Nhưng lúc này xương cốt của ông ta đã biến thành màu đen, hơn nữa màu đen này vẫn đang lan dần lên phía trên.
“Cậu dùng thuốc độc!” Kỷ Long hét lên.
Một luồng ánh sáng phá vỡ cấm chế và xuất hiện bên cạnh Kỷ Long, đó là Hứa Vô Sơn.
Hứa Vô Sơn liếc nhìn vết thương của Kỷ Long rồi lạnh lùng nói với Hổ Tiêu: "Việc sử dụng chất độc và vũ khí đều bị cấm trong cuộc thi. Trước khi thi đấu không ai nói cho cậu biết sao?"
Hổ Tiêu gạt bỏ hắc quang trong lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ không sao cả, nhún vai nói: "Xin lỗi, nhất thời tôi quên mất. Nhưng mà tướng quân Hứa, cảnh giác của những người này dưới tay ông quá kém. Nếu vừa rồi tôi là kẻ thù, tôi đã giết ông ta từ lâu rồi."
Anh ta tự đắc cười nói: "Hiện tại coi như là tôi thắng rồi. Đương nhiên tiếp tục đánh cũng không có chuyện gì, nhưng sau này lỡ tay giết chết ông ta, ông cũng đừng trách tôi."
Trong lòng binh lính phía dưới tràn ngập phẫn nộ, cái này Hổ Tiêu rõ ràng là cố ý.
Hứa Vô Sơn nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nhìn Hổ Tiêu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, có một người nhảy lên võ đài, ban nãy cấm chế đã bị Hứa Vô Sơn phá vỡ nên không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Cậu vào đây làm gì?” Hứa Vô Sơn nhìn người đi tới.