*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến sau khi trị liệu xong cho tất cả người bệnh trong doanh trướng, Diệp Phạm mới lau mồ hôi trên trán, nói với hai người: “Thật muốn giữ hai người lại, vậy thì có thể điều trị thêm cho một ít người bệnh.”
Dạy đến phần sau, “Trương Long Sơn” và Mộ Thanh đều đã có thể độc lập sử dụng phương pháp ông ấy dạy để trị liệu cho người khác, loại tiến bộ này khiến ông ấy vô cùng vui sướng.
Đương nhiên, Diệp Phạm cũng biết lời mình nói cũng không hiện thực. Có thể thông qua Hội Đăng Long Lâu đến táng tinh cổ địa, có thể thấy được phần nào thiên phú tu hành của hai người, không có khả năng sẽ hạ mình ở lại làm một bác sĩ nho nhỏ. Hiện giờ rất nhiều bác sĩ đều vì không có thiên phú tu luyện nên mới lựa chọn làm bác sĩ, người giống Mộ Thanh, bác sĩ chỉ là một phần tu hành của bọn họ.
Đường Nghiêu và Mộ Thanh đều không nói tiếp, hai người đều có chuyện của mình cần đi hoàn thành, không có khả năng luôn ở lại nơi này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có vài người xông vào trong doanh trướng, trong đó có một người bị nâng nằm trên cáng.
Người nằm trên cáng, hai tay bị vặn thành bánh quai chèo, máu tươi còn không ngừng chảy ra từ giữa, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Ngoại trừ cái này, phần đầu cũng lún vào một phần ba, dường như bị ngoại lực rất lớn gây thương tích. Loại thương thế này đã rất nghiêm trọng, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
“Sao lại thế này?”
Diệp Phạm vừa xử lý cho người nọ vừa quát: “Chiến tranh còn chưa bắt đầu, sao lại bị thương thành như vậy?”
Mấy quân sĩ nâng người đó tới oán hận liếc mắt nhìn mấy người Đường Nghiêu một cái, một người trong đó trầm giọng nói: “Là do mấy người ở đại hội Vạn Tiên động thủ, hiện tại vẫn còn đang tỷ thí ở đấu trường bên kia. Lúc ấy, những người đó đi dạo trong quân doanh, còn bình phẩm chúng ta từ đầu đến chân, mấy binh lính khó chịu, nên đi lên lý luận với bọn họ, kết quả đã bị thương thành như vậy.”
“Hoang đường!” Diệp Phạn mắng khẽ một tiếng, cũng không tiếp tục nhiều lời, nhanh chóng trị liệu cho người nọ.
“Đi thôi, chúng ta cũng qua nhìn xem.”
Đường Nghiêu mang theo Triệu Huyền ra ngoài.
Mộ Thanh hơi do dự, cũng đi ra ngoài theo, Đạo Nhất Thần Tử khẽ nhíu mày, cũng chỉ có thể đi theo.
Đấu trường cách doanh trại quân y không xa, mấy người đi một đoạn, đã thấy được đấu trường rất lớn. Đó là một lôi đài dùng cự thạch xây lên, bốn phía bố trí các loại cấm chế và trận pháp, miễn cho sóng xung kích khi hai bên giao thủ khuếch tán ra phía ngoài. Đây là sân chuyên dùng để tỷ thí trong quân.
Lúc này, hai bóng người đang không ngừng giao thủ trên lôi đài. Một người trong đó đúng là Hổ Tiêu, mà người còn lại là một người đàn ông trung niên thể hình cường tráng, mặc khôi giáp đen nhánh.
Cảnh giới của hai người đều là ở đỉnh phong của động hư cảnh, nhưng rõ ràng kinh nghiệm của người đàn ông trung niên phong phú hơn, trong lúc nhất thời, Hổ Tiêu không chiếm được bất cứ ưu thế gì.
“Tướng quân Kỷ Long của chúng ta nằm trong top 5 người tu hành đứng đầu trong quân chúng ta, nhất định có thể thắng.”
“Đám tiểu quỷ trẻ tuổi của đại hội Vạn Tiên tự cho mình là thiên tài, không coi ai ra gì, lần này phải giáo huấn bọn họ một chút.”
Mấy người Đường Nghiêu đứng bên ngoài đám người, còn có thể nghe được những binh lính đó thấp giọng thảo luận.
Vù vù.