Sau khi ăn trưa cùng Mộ Dung Lan xong, hai người lại về bệnh viện. Tuy phẫu thuật cho Hình Công Huy rất thành công, nhưng Đường Tuấn vẫn quyết định trở lại xem một chút, để tránh xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Bởi vì biết Đường Tuấn và Mộ Dung Lan là bác sĩ chữa trị cho Hình Công Huy, nên các vệ sĩ canh giữ xung quanh phòng bệnh cũng không ngăn cản hai người. Hai người vừa mới đi đến bên ngoài phòng bệnh thì nghe được bên trong truyền đến thanh âm của hai cha con Lưu Văn Đức.
“Ông chủ Hình, lần phẫu thuật này có thể thành công như vậy ít nhiều nhờ y thuật cao siêu và phán đoán của chủ nhiệm Lưu.” Lưu Văn Đức đắc ý nói, không có chút cảm giác áy náy nào.
Advertisement
“Viện trưởng Lưu nói quá rồi, cứu người là bổn phận của người bác sĩ mà thôi.” Lưu Hoan khẽ nói.
Hai cha con kẻ xướng người họa, quả thực chính là diễn viên trời sinh.
“Hai vị vất vả rồi. Bệnh viện thành phố Vinh có thể có các bác sĩ như vậy, là may mắn của nhân dân thành phố Vinh.” Một đạo thanh âm yếu ớt vang lên, người nói chuyện hẳn là Hình Công Huy.
“Hai người ở bên ngoài làm gì vậy, sao không tiến vào?” Đúng lúc này, một đạo thanh âm lành lạnh như sương vang lên sau lưng Đường Tuấn và Mộ Dung Lan.
Người đến là Hình Diệu, cháu gái kiêm trợ lý sinh hoạt của Hình Công Huy.
Mộ Dung Lan có chút tức giận, hướng về phía phòng bệnh bĩu môi, nói:
“Cô tự nghe một chút đi. Chú của cô vừa mới tỉnh lại, cha con viện trưởng Lưu đã không thể chờ đợi được lập tức đến đây nhận công lao.”
Hình Diệu tới gần cửa phòng bệnh, sau khi nghe xong, sắc mặt đột biến. Sau đó tức giận đẩy cửa phòng bệnh ra, nổi giận nói:
“Sao hai cha con các người lại có thể không biết xấu hổ như thế?”
Lưu Văn Đức và Lưu Hoan đồng thời sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Hình Diệu sẽ trở về vào lúc này. Bọn họ vẫn canh giữ ở phòng bệnh, chính là vì đi trước một bước định xong chuyện này, nắm chắc công lao.
“Ha ha ha. Cô Hình nói gì vậy? Sao tôi lại nghe không hiểu.” Lưu Văn Đức không hổ là lão cáo già, cười ha ha giả bộ hồ đồ.
“Đúng vậy. Cô Hình cũng không thể nói lung tung, cha con tôi làm nghề y cứu người, nhận được không biết bao nhiêu sự yêu quý của nhân dân thành phố Vinh, làm sao lại là không biết xấu hổ.” Lưu Hoan cũng phản ứng lại, chống chế nói.
“Các người!” Cho dù Hình Diệu gặp qua không ít chuyện xấu xa, nhưng chưa từng thấy người trơ tráo như vậy. Ngực cô phập phồng, tức giận nói:
“Chữa khỏi cho chú tôi căn bản không phải là mấy người.”
Tay cô chỉ tới Lưu Hoan, nói:
“Còn anh nữa. Căn bản chỉ có hư danh, tôi cũng không hiểu. Một bác sĩ nhìn thấy máu sẽ ngất như anh, dựa vào cái gì có thể được đăng lên báo, trở thành danh y.”
Sắc mặt Lưu Hoan tái xanh, cực kỳ khó coi. Còn không phải sao, một bác sĩ nhìn thấy máu thì ngất, vậy không phải là đồ vô dụng sao.
“Cô đừng ngậm máu phun người!” Sắc mặt Lưu Văn Đức sa sầm lại, trầm giọng nói:
“Cô Hình, nếu cô nói thêm gì nữa, đến lúc đó hai cha con chúng tôi sẽ kiện cô tội vu khống!”
“Đúng vậy cô Hình, tôi mới là bác sĩ mổ chính cho chú cô, không tin cô có thể tìm bác sĩ khác đến đối chất. Cô đã nói tôi không phải là người chữa khỏi bệnh cho chú cô, vậy tôi muốn hỏi cô là do ai đến mổ chính đây?” Lưu Hoan cũng không vui nói. Dáng vẻ kia giống như phải chịu oan ức to lớn. Còn việc tìm bác sĩ khác đến đối chất, chỉ cần đám bác sĩ kia không bị động kinh, ai sẽ đồng ý làm mất lòng cha con bọn họ.
Không thể không nói, hai cha con Lưu Văn Đức và Lưu Hoan thực sự là diễn viên trời sinh. Lúc này ngay cả Hình Công Huy đang nằm ở trên giường bệnh trong lòng cũng đều thấy bất công cho hai cha con Lưu Văn Đức.
“Hình Diệu cháu đừng quấy phá nữa. Mau xin lỗi viện trưởng Lưu và chủ nhiệm Lưu đi.” Tuy rằng thanh âm của Hình Công Huy có chút suy yếu, nhưng cũng mang theo ý không thể nghi ngờ.