*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tên gia hỏa này thực sự dự định sẽ tử chiến với chúng ta sao, thật là thú vị.”
Ngao Vấn Thiên cười nhạt một tiếng, trong nụ cười có mang theo một chút trào phúng.
Trên khuôn mặt của Hổ Tiêu và Tu La Thần Tử cũng lộ ra nụ cười dữ tợn.
Đạo Nhất thở dài một hơi, nói: “Trương Long Sơn, đưa cho tôi long tức, đó không phải là bảo vật mà anh có thể có được đâu.
Anh cầm nó, sẽ không có cách nào để sống sót mà thoát khỏi Long Lâu.”
Đường Tuấn nói: “Vậy thì chưa hẳn đâu.”
Lời nói vừa rơi xuống, Đường Tuấn đã biến mất, không thấy gì nữa.
“Cẩn thận.”
Sắc mặt của mọi người khẽ thay đổi.
“Hổ Tiêu!”
Đạo Nhất Thần Tử bỗng nhiên nói.
Trái tim của Hổ Tiêu như đông cứng lại, mặc dù Đạo Nhất Thần Tử đã nhắc nhở anh ta, nhưng anh ta vẫn chậm một nhịp, một tay đưa ra từ hư không, trên lòng bàn tay có Hỏa diễm lượn lờ.
Dường như có một biển lửa đang ngưng tụ ở trong lòng bàn tay nhỏ đó, nhiệt độ cao đáng sợ tỏa ra từ nó.
Sương máu trên người của Hổ Tiêu lập tức bị nhiệt độ cao bốc hơi đi rất nhiều, anh ta chợt quát lên, hổ gầm vang lên, trên làn da của anh ta chợt lóe lên một tầng ánh sáng.
Bùm một tiếng, Hỏa diễm thủ chưởng in trên ngực vủa Hổ Tiêu, lồng ngực anh ta lập tức gục xuống, anh ta phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra, nhưng trong nháy mắt đã bốc hơi đi, sắc mặt anh ta tái nhợt hơn rất nhiều.
Sau đó Đường Tuấn mới từ trong hư không hiện thân lên, ở trong lòng bàn tay vẫn còn đang hừng hực ngọn lửa thiêu đốt, trông dữ tợn hơn rất nhiều.
“Là bí bảo Hỏa diễm hay là thần văn vậy?”
Đám người đều kinh hãi.
Nếu không nhờ vừa rồi có Đạo Nhất Thần Tử nhắc nhở, thì khi chịu một đòn kia của Hổ Tiêu, anh ta đã bị thương nặng.
Đường Tuấn liếc mắt nhìn thoáng qua Đạo Nhất Thần Tử, nhãn lực của tên gia hỏa này đúng là không tầm thường.
“Tôi đến đây.”
Một tiếng quát khẽ vang lên, một cô gái trẻ với dáng người thướt tha mặc chiếc váy dài màu xanh lam đứng dậy, trên lông mày tự hiện lên một dòng chữ cổ.
Ngay khi dòng chữ này xuất hiện, không gian tầng thứ mười trở nên ẩm ướt rất nhiều, dường như khoảng không có thể vắt ra nước.
“Thủy tự Thần văn! Hải tộc thực sự đã giao cho Thủy tự Thần văn cho Thủy Miểu Miểu. Đây là muốn khẳng định cô ta là thế hệ tiếp theo của nữ hoàng hải tộc sao?”
Giữa sân có người nghẹn ngào hô lên.
Cô gái trẻ này tên là Thủy Miểu Miểu, cô ta là thánh nữ của Hải tộc, dòng từ đó là Thủy tự Thần văn! “Mà nước lại khắc lửa! Giao long tức ra đây!”