Chiến Thần Thánh Y

Chương 291




Hình Diệu sững sờ, cô tưởng rằng Đường Tuấn sẽ được quan tâm mà sợ hãi(受宠若惊), không nghĩ tới vậy mà sẽ là loại thái độ không mặn cũng không nhạt này. Trong lúc nhất thời, cô lại không biết nên mở miệng như thế nào.  

“Cô Hình, sao cô lại ở nơi này?” Lúc này, hai bố con Lưu Văn Đức và Lưu Hoan bỗng nhiên đi đến, nói với Hình Diệu.  

Advertisement

“ Cô Hình, chúng tôi đã sắp xếp cho ông chủ Hình ở gian phòng tốt nhất của bệnh viện. Lần phẫu thuật này rất thuận lợi, ông chủ Hình rất nhanh sẽ tỉnh lại.” Lưu Văn Đức cười nói. Lúc này trong lòng ông ta rất vui mừng, Hình Công Huy  chính là một cái đùi lớn, nếu như ôm được, nhà họ Lưu ông ta sẽ thật sự thịnh vượng rồi.  

“Này, tại sao mày còn chưa đi?” Lưu Hoan nhìn thấy Đường Tuấn, tức giận nói.  

Lưu Văn Đức trừng mắt nhìn Lưu Hoan một cái, sau đó cười nói:   

“Bác sĩ Đường, nghe nói cậu và  Lưu Hoan có chút mâu thuẫn. Tôi cảm thấy người trẻ tuổi ấy mà, có chút mâu thuẫn cũng là bình thường. Nếu không thì nể mặt tôi, hai người các cậu bắt tay giảng hòa đi.”  

“A?” Đường Tuấn nhìn Lưu Văn Đức một chút, nói:   

“Mặt mũi ông rất lớn sao? Tại sao tôi phải nể mặt ông?”  

Sắc mặt Lưu Văn Đức ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhưng vẫn là cứng ngắc nở nụ cười, nói:   

“Bác sĩ Đường, tuy rằng y thuật của cậu rất tốt. Nhưng dù sao cậu cũng không nhận chức ở bất kỳ bệnh viện nào. Thế này đi, cậu đến bệnh viện thành phố Vinh chúng tôi, bắt đầu làm từ bác sĩ thực tập. Với bản lĩnh của cậu, tôi tin tưởng rất nhanh cậu sẽ có thể bộc lộ tài năng trong giới y học. Thực lực bệnh viện thành phố Vinh chúng tôi rất vững vàng, danh tiếng lan xa, không biết có bao nhiêu người muốn đi vào đấy. Bác sĩ Đường cũng đừng bỏ qua cơ hội này.” Chỉ cần kéo được Đường Tuấn vào bệnh viện, là ông ta có thể nắm được công lao chữa bệnh cho Hình Công Huy thật tốt. Hơn nữa đến lúc đó muốn chỉnh Đường Tuấn còn sợ không có cách nào sao.  

Lưu Hoan nghe vậy, trong lòng cười nhạt, mỉa mai nói:   

“Còn không mau cảm ơn bố tao. Cơ hội như thế đối với mày mà nói chính là nghìn năm mới có một lần đấy.”  

Hình Diệu ở một bên nhìn ba người, trầm mặc không nói.  

Đường Tuấn  khinh thường liếc mắt nhìn hai bố con họ, nói:   

“Mấy người quá đề cao mình rồi. Chỉ là cái bệnh viện tồi tàn này của mấy người, cho dù là để tôi làm viện trưởng, tôi cũng không có hứng thú.” Để anh bắt đầu làm từ bác sĩ thực tập, chuyện này quả thật là sự sỉ nhục với anh. Nếu để cho người khác biết dáng vẻ bố con Lưu Văn Đức cư xử với một vị cao thủ Khí Cảnh Y Đạo(气境的医) như vậy, e rằng cột sống đều sẽ bị đánh gãy.  

“Xem ra bác sĩ Đường đã quyết định rồi, vậy tôi cũng không muốn nói nhiều.” Trong ánh mắt Lưu Văn Đức mang theo vài phần cười lạnh.  

“Cô Hình, tôi có ít chuyện liên quan đến tình trạng bệnh của chú cô muốn bàn bạc với cô một chút, ở đây không phải nơi nói chuyện, mời cô đi theo tôi đến văn phòng nói chuyện.” Lưu Văn Đức không để ý tới Đường Tuấn nữa. Lý do ông ta lôi kéo Đường Tuấn, chủ yếu là muốn càng thêm danh chính ngôn thuận mà chiếm công lao làm của riêng, nhưng cho dù Đường Tuấn không nể tình, ông ta vẫn có biện pháp, chỉ là cần tốn thêm một chút thủ đoạn mà thôi.  

Hình Diệu liếc mắt nhìn Đường Tuấn, khẽ gật đầu, sau đó rời đi cùng Lưu Văn Đức.  

“Chà, Đường Tuấn mày cũng thật là có khí phách.” Lưu Hoan thấp giọng cười gằn, nói:   

“Lẽ nào mày không biết bố tao rất có địa vị ở bệnh viện thành phố Vinh, thậm chí trong toàn bộ tỉnh Khánh Hòa này sao? Không có sự giúp đỡ của bọn họ, chỉ bằng một mình mày ngay cả giấy chứng nhận tư cách hành nghề cũng không có. Vậy một thằng nhóc như mày sao có thể nổi bật hơn người ở trong giới y học chứ, chỉ bằng y thuật của mày rất tốt sao. Đừng nghĩ như thế, hiện tại xã hội này chính là xem bối cảnh của ai vững chắc, chỗ dựa của ai mạnh mẽ hơn.”  

Nói xong, Lưu Hoan quay người rời đi.