*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng sau khi Triệu Huyền nghe xong, anh ta lại xoa cầm, lặng im suy nghĩ.
“Tên này không phải muốn đi thử nghiệm thật chứ?” Đường Tuấn thầm nói.
Có điều anh cũng không nhắc nhở Triệu Huyền, ngược lại lấy tu vi của Triệu Huyền, cho dù thật sự che đi đôi mắt cũng sẽ không xuất hiện chuyện bị đâkm chết.
“Phương pháp này của anh rất mới mẻ độc đáo, trở về tôi sẽ bảo người bạn kia thử một lần.”
Sau một lúc lâu, anh ta lập tức rẽ phải trước.
Đường Tuấn vỗ trán, không nói gì: “Này, anh đi nhầm hướng rồi, là bên trái, không phải bên phải.”
“Tôi biết, tôi đang xem thử anh có mù đường không.” Triệu Huyền oai phong lẫm liệt nhìn Đường Tuấn.
Đường Tuấn lần nữa cạn lời, trình độ mù đường của tên này thật sự hết thuốc chữa, mới vừa xem quả cầu chỉ đường thì đã quên mất phương hướng ngay rồi.
Bây giờ anh rất hoài nghi, cho dù lần này không có điện Sâm La ám sát, tên Triệu Huyền này có thể trở về cung Vạn Diệu hay không cũng khó nói.
Để không bị Triệu Huyền đưa đi lệch hướng, Đường Tuấn không thể làm gì khác hơn là tự mình dẫn đường.
Anh bỗng rất tò mò, nếu như đệ tử cung Vạn Diệu biết Thánh tử bọn họ sùng bái là kẻ mù đường, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào.
“Tôi không phải kẻ mù đường, anh đến cung Vạn Diệu đừng nói lung tung đó.” Dọc theo đường đi, câu nói này Triệu Huyền đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, dáng vẻ anh ta còn trông rất chột dạ nữa.
Đường Tuấn mới đầu còn đùa anh ta một lát, nhưng sau đó cảm thấy rất phiền, mặc kệ anh ta.
Tuy rằng Triệu Huyền bị thương, nhưng tốc độ không chậm, hai người nhanh chóng chạy đi, rất nhanh đã tới một dãy núi bị sương mù bao phủ cách thành Vạn Diệu hai triệu dặm.
Hai người ngừng chân, từ trên trời nhìn xuống dãy núi phía dưới.
Dãy núi lan tràn mấy chục ngàn dặm, hoàn toàn bị sương mù tầng tầng bao phủ, những sương mù kia phun trào, không ngừng biến hóa thành đủ loại dáng vẻ quỷ quái dữ tợn.
“Đây là núi sương quỷ dài ba trăm ngàn dặm, có người nói trong núi chôn cất một vị cường giả tuyệt thế, khi ông ta còn sống đã tạo thành sát nghiệt quá nặng, lúc chết đã hình thành những làn sương quỷ này. Rất nhiều người muốn đi vào tìm bảo vật đều đã chết hết rồi. Cao thủ cung Vạn Diệu chúng tôi cũng từng đi vào những đều bị thương nghiêm trọng.” Sắc mặt Triệu Huyền nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu như điện Sâm La muốn chặn giết tôi, nơi này chính là thời cơ tốt nhất.”
Anh ta vừa nói xong, một âm thanh truyền ra từ trong núi sương quỷ: “Triệu Huyền, anh cũng hiểu rõ tôi thật.” Sương mù của núi sương quỷ bị phá tan, ba bóng người từ bên trong bay ra.
Chắn trước người Triệu Huyền chính là một người phụ nữ mặc quần áo bó đỏ chót xinh đẹp, vóc người cô ả cao gầy, quần áo bó sát người quá đáng, khiến nửa thân trên lộ ra một vòng cung đáng kinh ngạc, khiến người ta