Chiến Thần Thánh Y

Chương 280




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta nhìn chằm chằm Đường Tuấn nói: “Anh ở đây cũng tốt, tôi nghe nói hai toa thuốc kia còn là anh cung cấp cho Diệp Nam Nhật, đáng tiếc sắp phải rơi vào trong tay tôi. Ha ha, anh xem, tôi sinh ra chính là kẻ chiến thắng, anh giãy dụa thế nào cũng không đấu lại tôi. Yên tâm, hai toa thuốc này của anh sẽ rạng danh trong tay Tề Hưng tôi, chờ nhà họ Tề tôi trở thành nhà giấu nhất toàn tỉnh, tôi sẽ nhớ đến anh.”  

Anh ta đến gần Đường Tuấn, hơi cúi người nói: “Không chỉ toa thuốc, ngay cả Lý Ngọc Mai cũng là của tôi. Anh chắc chắn là kẻ thất bại. Tôi biết võ công của anh rất cao, nhưng loại chuyện này dựa vào vũ lực thì không thể nào giải quyết.”  

Không thể không nói, Tề Hưng phân tích sự việc vô cùng thấu đáo. Võ công Đường Tuấn tuy cao, nhưng mọi chuyện quả thật không thể dùng vũ lực để giải quyết, đây cũng là nguyên nhân võ đạo thế gia chỉ có trốn ở phía sau màn. Có điều Tề Hưng vẫn đánh giá thấp Đường Tuấn.  

Advertisement

“Anh có phải cảm thấy mình thắng chắc rồi không?” Đường Tuấn hỏi.  

Tề Hưng nhìn Đường Tuấn giống như nhìn một kẻ ngu nói: “Chẳng lẽ anh còn có cơ hội xoay người sao?”  

Giọng nói vừa dứt, cửa lớn phòng họp lần nữa bị đẩy ra.  

Nhân viên lễ tân Tiểu Lưu nhút nhát đứng ở cửa ra vào.  

“Không phải bảo cậu đừng quấy rầy chúng tôi sao? Không muốn làm nữa đúng không?” Tề Hưng quát.  

Tiểu Lưu sợ hãi liếc nhìn Tề Hưng, sau đó run rẩy nói: “Cô chủ cả Âu Dương Hồng Phượng nhà họ Âu Dương đến rồi.”  

“Âu Dương Hồng Phượng?” Tề Hưng nhíu mày, trầm giọng nói: “Cô ta tới làm gì?”  

Tiểu Lưu lén liếc nhìn Diệp Nam Nhật, nơm nớp lo sợ nói: “Cô Âu Dương nói cô ấy đến đàm phán chuyện hợp tác liên quan tới hai loại thuốc mới.”  

Tề Hưng nghe vậy, gương mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, cười nói: “Xem ra tập đoàn Nam Nhật này giao cho tôi là đúng.”  

Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn và Diệm Nam Nhật, cười khẩy: “Thấy không, tôi đây còn chưa tiếp nhận công tay, người nhà họ Âu Dương đã chủ động tới cửa tìm kiếm hợp tác. Ha ha, có điều hai người các anh yên tâm, chờ đó lúc sau khi thuốc được đưa ra thị trường, tôi sẽ nhớ tới sự cống hiến của các người.”  

“Anh xác thực Âu Dương Hồng Phượng tới tìm anh hợp tác?” Đường Tuấn hỏi.  

Tề Hưng cười lạnh một tiếng nói: “Cô ấy không tìm tôi hợp tác, chẳng lẽ còn tới tìm anh hợp tác? Dáng vẻ anh đây có gì để nhà họ Âu Dương thấy vừa mắt. Đừng quá đề cao bản thân.”  

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Quả thật không thể quá đề cao bản thân. Câu nói này tôi trả lại cho anh.”  

“Anh.” Tề Hưng hơi chậm lại nói: “Tôi không hứng nói với kẻ thất bại.”  

Anh ta quay người nhìn về phía các cổ đông nói: “Các vị, bây giờ đi theo tôi ra nghênh đón cô Âu Dương nào. Cũng không thể thờ ơ bạn hợp tác của chúng ta. Còn như mấy người các anh, chờ lúc tôi trở về, tôi không thấy các anh nữa, nếu không đừng trách tôi sai bảo vệ đuổi các anh ra ngoài.”  

Gốc gác và thực lực nhà họ Âu Dương còn mạnh hơn nhà họ Tề một chút, Tề Hưng đương nhiên có phần không kịp chờ đợi. Lúc này anh ta chính là thăng quan tiến chức thuận lợi, không chỉ lấy được hàng không mẫu hạm thương mại của tập đoàn Nam Nhật này, càng sắp sửa tiến hành hợp tác với nhà họ Âu Dương.  

Cổ đông khác rối rít đứng dậy, sau đó một đám người vây quanh Tề Hưng đi ra ngoài. Về phần mấy người Diệp Nam Nhật và Đường Tuấn, bọn họ lập tức cũng không thèm liếc mắt nhìn lại.  

“Cha, con sai rồi. Rõ ràng cha cũng đã dặn dò con không thể tin tưởng Tề Hưng, nhưng con vẫn tin.” Gương mặt Diệp Nhất Phi đầy áy náy. Cậu ta đến bây giờ còn cho rằng hoàn cảnh của Diệp Nam Nhật và tập đoàn Nam Nhật là một tay mình tạo hình.  

Diệp Nam Nhật thở dài nói: “Không sao, con phải nhớ kỹ bài học này.”  

“Đường Tuấn, chúng ta làm sao bây giờ? Con nhóc nhà họ Âu Dương kia sẽ giữ giao ước với cháu sao?” Sau khi dỗ dành Diệp Nhất Phi xong, Diệp Nam Nhật hỏi Đường Tuấn. Chỉ cần Đường Tuấn bằng lòng công bố bức thư phân phố quyền cổ phần kia, như vậy tất cả mưu đồ của Tề Hưng đều sẽ không làm nên chuyện gì.  

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Bọn họ không dám. Đi thôi, chúng ta cũng đi ra gặp khách một lần. Để Tề Hưng nhìn xem ai mới là chủ nhận tập đoàn Nam Nhật.”  

Diệp Nam Nhật chỉ có thể gật đầu, đi theo Đường Tuấn ra ngoài.