Đường Tuấn và Khương Thuần lúc này đang đứng bên ngoài một cung điện to lớn, diện tích của cung điện gấp gần mười lần thành phố Hải Châu, không khác một ngọn núi cao ngất hình thù kỳ quái, nằm ở giữa đất trời.
“Đan dược, thần binh, bảo vật, tiên cung rộng lớn như vậy hẳn là chứa được không ít.”
Có thể dùng đạo khí bảo châu làm mặt trời, thần quân có lẽ giàu nứt đố đổ vách nhỉ.”
Ánh mắt Khương Thuần nóng bỏng nhìn tiên cung, thiếu điều muốn chảy nước miếng.
Đường Tuấn không muốn quan tâm tên này nữa, nói gì nữa chứ, Khương Thuần e rằng là muốn đóng gói cả Tiên cung mang đi thôi.
Vị trí của hai người có lẽ là ở cửa hông cung điện.
Vừa đi vào, tầm mắt trước mắt nhất thời trống trải, tuy rằng không có đạo khí bảo châu soi sáng, nhưng trên vách tường bốn phía khảm nạm từng viên ngọc chiếu sáng giống như dạ minh châu.
Những viên ngọc này cũng không phải thứ bình thường, chúng phát ra gợn sóng giống như linh khí, nhưng loại bảo vật này, Khương Thuần liếc mắt bĩu môi, trông có vẻ xem thường, còn thầm nói một bên: “Thứ ông muốn chính là đạo khí bảo châu, không phải những thứ nhỏ nhoi này.”
Đường Tuấn đã dần miễn dịch với những câu thế này.
Nói tới thì thời gian anh và Khương Thuần quen nhau có hơi ngắn, không ngờ tới anh ta còn là thần thánh trời sinh.
Hai người đi rất cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận chạm phải cấm chế ẩn giấu trong Tiên cung, hơn nữa còn quan sát động tĩnh xung quanh.
Nếu như lúc này gặp phải ba người Diêm Quân Ngư, một trận đại chiến gian nan là không tránh được.
Đừng nhìn bây giờ miệng lưỡi Khương Thuần lợi hại như vậy, nhưng lúc đánh thật, tên này không có bao nhiêu sức chiến đấu.
Hú!
Đúng lúc này, trong không khí vang lên tiếng rít, một trường côn màu đen đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hai người, đánh một gậy về phía hai người.
“Thiên khí.” Ánh mắt Đường Tuấn khẽ chớp, trường côn này vậy mà là Thần binh cấp bậc Thiên khí.
“Ôi trời ơi, vậy mà có người xông tới, bắt các người đi gặp đại vương.”
Trong trường côn vang lên một tiếng cười lớn, trông có vẻ cực kỳ đắc ý.
Trường côn này vậy mà đã có linh trí, hơn nữa linh trí còn không thấp, chỉ là không biết đại vương trong miệng nó là kẻ nào?
“Một cảnh giới Hợp Thể, một cảnh giới Động Hư sơ kỳ, ha ha ha, thần phục dưới đại côn của ông đi.”
Mắt thấy trường côn sắp đánh vài đỉnh đầu hai người Đường Tuấn, tiếng cười khí linh trường côn càng càn rỡ hơn.
Khương Thuần đã sớm không nhịn nổi cơn tức, lúc này lại bị một cây gậy chê cười, nhất thời không nhịn được.
Anh ta đánh một quyền về phía trường côn, pháp lực trên nắm tay tăng mạnh.
Uỳnh một tiếng, nắm đấm và trường côn va vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm thấp.