*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt ông lão nhà họ Diêm ngưng lại, nói: "Lẽ ra nên như vậy.
Năm đó Thần Quân dĩ nhiên còn muốn truyền bá phương pháp tu luyện tinh thần, để cho tất cả mọi người có cơ hội cảm nhận được vị trí của Thánh Nhai.
Tổ tiên của chúng ta đi theo Thần Quân chinh chiến, sau đó tất cả đều dồn dập ngã xuống, bọn họ đã lập được không biết bao nhiêu công lao, nhưng trước khi chết Thần Quân lại còn muốn cho những tên như giun dế này đến phân chia đồ đạc của chúng ta, thật sự là đáng chết mà.”
"Ăn nói cho cẩn thận."
Từ đầu đến cuối ông lão nhà họ Hải vẫn không nói gì bỗng nhiên lên tiếng.
Ông lão nhà họ Diêm ngẩng đầu nhìn trời, ông ta cười lạnh nói: "Sợ cái gì.
Ngay cả khi Thần Quân vô địch, sợ rằng ông ta cũng đã chết rồi, nếu không nhiều năm như vậy làm sao Thần Quốc lại không có động tĩnh gì.
Nếu tam đại thế gia chúng ta cùng nhau hợp lại đoạn tuyệt hy vọng của vô số tu sĩ Thần Quốc, thì ông ta cũng không có xuất hiện.
Một người chết mà thôi, nhà họ Diêm ta cũng không sợ.”
Hai ông già khác không nói gì nữa.
"Hy vọng có thể mau chóng tìm được mật tàng, tam đại thế gia chúng ta đã chờ quá lâu rồi.
Chỉ cần có được mật tàng, chắc hẳn chúng ta sẽ có thể rời khỏi giới này.
Bên ngoài, bây giờ là tình huống gì.”
Ông lão nhà họ Đường khẽ thở dài một tiếng, tuy rằng bọn họ là tu sĩ đỉnh phong của động hư cảnh, theo đạo lý có thể sống mấy vạn năm, nhưng Thần Quốc chỉ là một thế giới nhỏ, cũng không có quy tắc thiên địa hoàn chỉnh, cho nên tuổi thọ của bọn họ chỉ có không đến ngàn năm.
Mà hiện tại, giới hạn tuổi thọ của bọn họ đều không khác mấy rồi.
Nếu như bọn họ có thể mở mật tàng, đạt được bảo vật, cho dù bọn họ không có cách nào rời khỏi Thần Quốc, thì bọn họ cũng có thể sống lâu hơn.
Sống sót, thì mới có hy vọng.