Chiến Thần Thánh Y

Chương 2731




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong thành Hải Châu, Lầu Long Phượng.  

Lầu Long Phượng tổng cộng có chín tầng, mỗi một tầng đều rất cao, đứng ở trên tầng thứ chín nhìn xuống những người trên phố giống như những con kiến hôi nhỏ bé.  

Lúc này hai người đang đứng ở trong tầng chín, chắp tay sau lưng nhìn xuống người đi đường phía dưới.  

"Đại sư Hoàng, tu vi của ông ngày càng tinh tiến hơn rồi, nói như vậy thì không lâu sau ông có thể kế thừa y bát* của Lý Đại Sư, đặt tên lên bảng thủ pháp."  

*y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau)  

Một người trong đó chính là Vương Thao, vẻ mặt tươi cười của anh ta theo sát tên còn lại mà nói, trong giọng lộ ra phần nịnh nọt.  

Tên còn lại cũng không phải ai khác, chính là đệ tử thân truyền của Lý Quân Thành, Hoàng Tâm.  

Vương Thao tuy rằng kiêu ngạo, thực lực tu vi cũng cao hơn Hoàng Tâm rất nhiều nhưng luận về địa vị thân phận thì Vương Thao có chút không bằng.  

Hơn nữa thiên phú của Hoàng Tâm cũng rất khủng bố, với sự dạy dỗ của Lý Quân Thành thì có hy vọng ghi tên vào bảng thủ pháp.  

Về phần bản thân Vương Thao, căn bản không dám nghĩ tới ghi tên lên bảng thủ pháp.  

Hoàng Tâm cười nhạt nói: "Cảnh giới của tôi còn cách thầy rất xa, sinh thời có thể đạt được một nửa tài nghệ của thầy thôi cũng rất thoả mãn rồi."  

Vương Thao nói: "Đại sư Hoàng thật sự quá khiêm tốn rồi."  

Vùng xung quanh lông mày của Hoàng Tâm bỗng nhiên nhíu lại, nói: "Vừa rồi trên đường đi tôi phát hiện hình như bên ngoài thành đã xảy ra chuyện gì đó."  

Vương Thao cau mày nói: "Quả thật là có xảy ra chút chuyện. Có một giảng viên vùng ngoài vì muốn danh ngạch vào bên trong thành mà đi khiêu chiến với cao thủ của các quận khác, ra tay rất nặng khiến một số giảng viên bị phế. Tôi còn chưa kịp phiền não vì chuyện này nữa đây."  

Hoàng Tâm lắc đầu cười nói: "Chỗ đứng không giống nhau, kết cục đương nhiên sẽ không giống. Với tôi và ông thì có thể vào bên trong thành lúc nào cũng được, nhưng bọn họ phải bán sống bán chết mới có thể giành được, đúng là buồn cười mà. Nhưng dù sao lại có thể phế đi giảng viên quận khác như thế, thật sự ra tay rất nặng. Giám đốc Vương, ông chuẩn bị trừng phạt cậu ta như thế nào?"  

Vương Thao thở dài nói: "Không dám lừa đại sư Hoàng, tôi và người nọ có chút ân oán, nếu như tôi đứng ra trừng phạt thì sợ rằng người khác sẽ nói xấu, nói tôi lợi dụng việc công để trả tư thù cá nhân mất."  

Hoàng Tâm thách thức nói: "Danh dự của thầy tôi há là loại mà tên này có thể làm lung lay ư."  

Vương Thao vội vàng nói: "Tôi trước hết xin cảm ơn đại sư Hoàng. Về tư liệu của người kia, tôi sẽ nói rõ trước với đại sư Hoàng một chút."  

Hoàng Tâm xua tay, cắt đứt lời của Vương Thao mà nói: "Tôi không có hứng thú. Vì một cái danh ngạch vào trong thành nho nhỏ mà cũng có thể ra tay nặng như vậy,