Âm thanh hiện ra vẻ yếu ớt và vô lực nhưng đã rất lâu rồi Âu Dương Hồng Phượng không có nghe được. Đối với Âu Dương Hồng Phượng mà nói đây là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời này, những ngày sau khi Âu Dương Duệ bị bệnh, cô một thân một mình chống đỡ cả nhà Âu Dương, tham gia cuộc thi quyền quyền thuật, phải đối mặt với những áp lực của những người bên dưới công ty. Cho dù cô là một cao thủ nội công cô cũng cảm thấy không chịu nổi.
“Cha.” Âu Dương Hồng Phượng không nhịn được cất tiếng nói.
Advertisement
Tách tách.
Đầu ngón tay Âu Dương Duệ cử động như muốn an ủi con gái nhưng lại không có sức lực chỉ đành vô lực rơi xuống.
Đường Tuấn rút cây kim châm ra, hơi mệt mỏi đứng dậy. Nét mặt của anh cũng lộ ra ý cười, nói: “Tôi đã vuốt lại mới cho các kinh mạch và mạch huyết trong cơ thể của cha cô nên bây giờ đã hầu như không có trở ngại gì lớn. Tiếp theo dựa theo đơn thuốc tôi kê để điều dưỡng cơ thể, lại qua khoảng ba tháng là có thể hồi phục đi lại bình thường.”
Cũng may Âu Dương Duệ là cao thủ nội công, nếu không thì sợ là Đường Tuấn phải tốn rất nhiều thời gian để châm cứu lại mấy lần.
Âu Dương Duệ dường như cố gắng dùng hết sức gật đầu, nhìn Đường Tuấn để biểu thị lòng biết ơn.
Đường Tuấn nói: “Tôi chỉ cùng Âu Dương tiểu thư làm một cuộc giao dịch mà thôi.”
Đôi mắt Âu Dương Hồng Phượng ẩm ướt, cắn môi gật đầu nói: “ n huệ của Đường đại sư, nhà Âu Dương tôi không bao giờ quên.”
Cô lặng lẽ nhìn Ninh Đình Trung, thậm chí bây giờ cô cảm thấy Ninh Đình Trung không có đáng ghét như vậy nữa, ít nhất thì ánh mắt chọn bạn của cái tên này cũng không tệ. Hơn nữa sau khi Ninh Đình Trung gầy đi quả thực có theo mấy phần đẹp trai, ai cũng nói sau khi mấy tên mập gầy đi thì chắc chắn đều là trai xinh gái đẹp, xem ra câu này cũng có mấy phần đạo lý.
Ninh Đình Trung cảm kích nhìn Đường Tuấn, trước đây anh không có một chút cơ hội nào, bây giờ Đường Tuấn đã mang đến cho anh một cơ hội. Điều này đối với anh không khác gì đang mơ.
“Phải ba tháng nữa mới có thể hồi phục sao?”Âu Dương Hồng Phượng hình như nhớ ra cái gì đó lẩm bẩm nói.
Đám người cấp dưới nhà Âu Dương đã không an phận rồi, nếu như biết bệnh cha tôi đã khỏi chắc chắn sẽ nhân cơ hội ba tháng này ra tay, đến lúc đó chỉ dựa vào Âu Dương Mạnh thì sẽ không thể đối phó được với loại phiền phức này.
Đường Tuấn nhìn ra nỗi lo lắng của Âu Dương Hồng Phượng, nói: “Yên tâm đi. Tôi đã đồng ý rồi thì khẳng định sẽ giúp cô giải quyết tốt chuyện của nhà họ Âu Dương.”
Âu Dương Hồng Phượng lần nữa cảm ơn.
Lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân vội vàng ở cửa thang máy. Một cô gái khoảng hai mươi tuổi toàn thân mặc bộ đồ công sở màu đen bó sát đi đến. Tuổi cô gái không lớn nhưng vóc dáng rất nhanh nhẹn, bộ đồ công sở bó sát càng tăng thêm tư thể uyển chuyển.
Cô gái tên Trần Mẫn, là thư ký kiêm trợ lý sinh hoạt của Âu Dương Hồng Phượng, bình thường phụ trách tất các hoạt động của Âu Dương Hồng Phượng. Đường Á đã gặp qua trước đó, ban nãy lúc mấy người nói chuyện thì Trần Mẫn đợi ở dưới lầu, chỉ là không biết tại sao lại đột nhiên chạy lên đây.
“Tiểu thư, Hứa Tường Anh đại sư đến rồi.” Trần Mẫn đỡ gọng kính đen, thở hổn hển nói.
Âu Dương Hồng Phượng nghe thấy không nhịn được mà nhìn Đường Tuấn, trên mặt lộ ra chút xấu hổ.
“Ông ta đến làm gì?”Đường Tuấn hơi chau mày.
Âu Dương Hồng Phượng có chút xấu hổ nói: “Đường đại sư, hôm nay tôi còn có hẹn Hứa Tường Anh đại sư lại đây để Hứa Tường Anh thay tôi làm trung gian cho quỷ y Lâm Trung Hiệp chữa bệnh của cha tôi, nhưng bây giờ.”