Chứng bệnh dần đông cứng được toàn cầu công nhận là một căn bệnh nan y, đến nay không có hệ thống phương pháp điều trị bệnh này. Mà bệnh của Âu Dương Duệ còn đáng sợ hơn so với chứng bệnh dần đông cứng toàn thân nữa, cả người sẽ cứng đờ trong thời gian không tới hai tháng. Điều này đã vượt qua phạm vi mà y học thời hiện đại có thể tiếp xúc.
Sắc mắt Âu Dương Hồng Phượng lộ ra vẻ kinh ngạc, cô không dám tin vào mắt mình khàn giọng nói: “Anh, anh làm sao biết được?” bởi vì kích động nên đến tôn xưng của Đường Tuấn cô cũng quên.
Advertisement
Những lời Đường Tuấn nói quả thực giống với bệnh tình của cha cô, nếu không chắc chắn đây là đầu tiên Đường Tuấn gặp Âu Dương Duệ thì e rằng cô sẽ cho rằng Đường Tuấn đã gặp qua nhà họ Âu Dương, hơn nữa điều khiến cô kinh ngạc hơn là những lời nói sau đó của Đường Tuấn không có chút khác biệt nào với những lời nào mà ông cụ Vương nói. Mà khi đó ông cụ Vương còn phải bắt mạch mới chuẩn đoán được kết quả, còn Đường Tuấn chỉ vừa mới vào liếc mắt một cái đã nhìn ra, lẽ nào y thuật của Đường Tuấn lợi hại hơn ông cụ Vương.
“Y học cổ truyền chú trọng nhìn ngửi bắt mạch, y đạo đạt đến trình độ nhất định thì chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn ra bệnh và căn bệnh tiềm ẩn trong cơ thể đối phương.” Đường Tuấn khẽ nói.
Y đạo tiến anh đã tiến vào cảnh giới khí nên y thuật của anh đã vượt qua phạm vi hiểu biết của mọi người. Thời cổ đại có vọng khí để những đại sư phong thủy thông qua những dãy núi lớn tiến hành chờ đợi chọn lựa ra những vùng phong thủy bảo địa, mà y học cổ truyền cũng có vọng khí như vậy, chỉ một ánh mắt thôi đã biết được tình trạng cơ thể cả người. Các bệnh tật đều không có cách nào giấu được ánh mắt của y sư cảnh giới khí. Đương nhiên, biết là một chuyện có thể chữa trị được hay không lại là một chuyện khác.
“Y học cổ truyền thật sự lợi hại như vậy sao?” Âu Dương Hồng Phượng ngây người không dám tin. Cô từng thấy qua không ít y học cổ truyền nhưng giống như những lời bàn luận của Đường Tuấn thì là lần đầu nghe đến, quả thật là vô cùng kì diệu.
Đường Tuấn gật đầu, nói: “Y học cổ truyền quả thật rất thần kỳ, cho dù là tôi của bây giờ thì cũng chỉ học được một chút trong đó mà thôi.”
“Như thế nào? Cái yêu cầu của tôi cô đồng ý không?” Đường Tuấn cười nói.
Âu Dương Hồng Phượng im lặng một hồi, nói: “Chỉ cần Đường đại sư có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, tôi đồng ý.”
Cô nhìn Ninh Đình Trung, chỉ cần ba có thể tiếp tục sống thì cái gì cô cũng có thể không cần cho dù là hạnh phúc của bản thân.
“Thế thì khi nào Đường đại sư chữa bệnh cho cha tôi?” Âu Dương Hồng Phượng hỏi.
Đường Tuấn xoay người, nói: “Bây giờ luôn đi.”
“Đường đại sư, y thuật không phải là trò chơi, anh không cần chuẩn bị cái gì sao?” Âu Dương Hồng Phượng hoài nghi nói.
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Y học cổ truyền rất quen thuộc đối với tôi.”
Trong lúc nói chuyện, anh đã đi đến trước giường mềm mà Âu Dương Duệ đang nằm. Đoạn đối thoại của mấy người lúc nãy đi vào tai của Âu Dương Duệ, ông nghe không sót một chữ, dù đã nghe thấy nhưng lại làm không được bất kỳ phản ứng nào nhưng sự kích động trong đôi mắt thì ai cũng có thể nhìn thấy được.
Đường Tuấn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, từ trong túi lấy ra một bộ kim châm màu bạc, tiến hành khử trùng đơn giản. Đồng thời hai tay anh cầm mấy cây kim châm, chuyển động cổ tay phân chia các kim châm đó, các kim châm rơi xuống với tốc độ rất nhanh, hệt như những con bướm đang bay lượn trên những đám cỏ.
“Dẫn khí qua châm!” Âu Dương Hồng Phượng thông minh uyên bác nên đối với y đạo cũng có hiểu biết, từ trong thủ pháp châm cứu của Đường Tuấn đã cảm nhận được khí thế không tầm thường.
“Anh rốt cuộc là người nào? Đã là võ đạo tông sư lại còn biết phương pháp châm cứu dẫn khí qua châm, trên thế giới này làm sao có nhân vật thiên tài như thế!” Âu Dương Hồng Phượng chấn động trong lòng hơn bao giờ hết. Lúc này, cô lại bắt đầu tin tưởng rằng Đường Tuấn có khả năng chữa khỏi bệnh cho cha cô.
Mười sáu cây kim!
Đường Tuấn châm mười sáu cây kim vào vào đại huyệt kinh mạch trên cả người Âu Dương Duệ, mỗi một châm đều dùng chân khí tác động vào mạch máu và kinh lạc đã xơ cứng trong cơ thể ông ta!
“A?” Sau hơn nửa tiếng, một âm thanh trầm thấp yếu ớt truyền đến từ cổ họng Âu Dương Duệ.
Nghe được cái âm thanh bỗng nhiên cả người Âu Dương Hồng Phượng như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ sau đó nước mắt không tự rơi xuống như mưa.