Đôi mắt của Lý Quang Huy hơi nheo lại, giống như một con cáo già: “Chỉ cần cậu có thể tạo điều kiện hợp tác giữa tập đoàn Thịnh Thiên của tôi với ba nhà bọn họ, tôi có thể cho cậu tám phần trăm cổ phần của tập đoàn Thịnh Thiên.”
Tám phần trăm cổ phần của tập đoàn Thịnh Thiên!
Advertisement
Với tài sản hiện tại của tập đoàn Thịnh Thiên, giá trị của tám phần trăm cổ phần đã vượt quá số tiền ba trăm năm mươi tỷ Việt Nam đồng! Nếu là những người bình thường thì e rằng đã đồng ý không cần do dự gì cả.
Ngay cả Lý Ngọc Mai cũng ngây người ra một lúc, cô còn không biết kế hoạch của Lý Quang Huy, lúc này không nhịn được mà thốt lên nói: “Cha, làm sao cha có thể chia cho anh ta tám phần trăm cổ phần được! Anh ta chẳng làm bất cứ điều gì, dựa vào đâu mà phải chia cổ phần cho anh ta?”
Là con gái duy nhất của Lý Quang Huy, số cổ phần mà Lý Ngọc Mai sở hữu còn chưa đến năm phần trăm cổ phần.
“Đường Tuấn, cậu thấy thế nào?” Đôi mắt của Lý Quang Huy lóe lên sự khôn ngoan như thể ông ta đang nắm quyền kiểm soát tất cả mọi thứ. Tám phần trăm cổ phần nghe thì có vẻ là rất lớn, nhưng nhìn vẻ ngoài ngốc nghếch của Đường Tuấn thì Lý Quang Huy tin rằng ông có thể khiến tám phần trăm cổ phần đó trở thành vô giá trị bất cứ lúc nào!
Đường Tuấn lắc đầu và nói: “Tám phần trăm cổ phần, ha ha Lý Quang Huy, chú quá đề cao bản thân và tập đoàn Thịnh Thiên của mình rồi.”
Chỉ cần thân phận tông sư của anh truyền ra ngoài, thì sẽ có đến cả năm trăm công ty hàng đầu thế giới sẵn sàng bỏ ra cổ phần để gặp anh. Thật buồn cười là Lý Quang Huy lại không thể nhìn rõ sự thật này.
“Đường Tuấn, anh đừng có quá đáng quá!” Lý Ngọc Mai nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự tức giận, cực kỳ không vừa lòng. Theo cô thấy, Đường Tuấn đã quá coi trọng bản thân mình rồi, cái gì mà tông sư chứ, nói khó nghe một chút cũng chỉ hơn vệ sĩ ở cổng tập đoàn Thịnh Thiên mà thôi.
“Cũng không có gì quá đáng.” Đường Tuấn lắc đầu cười rồi nói: “Cho dù lúc này chú giao cho tôi toàn bộ tập đoàn Thịnh Thiên thì chưa chắc tôi đã cần, huống chi chỉ là tám phần trăm cổ phần.”
“Cậu!” Lý Quang Huy nhất thời không nói nên lời, không ngờ Đường Tuấn lại kiêu ngạo như vậy.
“Đồ kiêu ngạo!” Lý Ngọc Mai thậm chí còn bắt đầu chửi bới: “Anh cho rằng nếu tập đoàn Thịnh Thiên không có anh thì sẽ không thể phát triển được sao, người khác gọi anh một tiếng tông sư thìanh thật sự nghĩ rằng bản thân mình được coi trọng, thật là nực cười!”
Đường Tuấn nói: “Haha, quả thật là nếu không có tôi thì tập đoàn Thịnh Thiên vẫn phát triển được.”
Anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lý Quang Huy nói: “Chỉ là nhà họ Lý có thể chờ đợi được không thôi? Tập đoàn Nam Nhật có hai phương thuốc trong tay phát triển vững mạnh là điều tất yếu, hơn nữa bối cảnh của nhà họ Tề nhà họ Lý còn lâu mới sánh bằng, cho dù có một nhà họ Vương làm chỗ dựa cũng chẳng có cách nào đuổi kịp nhà họ Tề, trừ khi…” Lúc này, Đường Tuấn đột nhiên dừng lại.
“Trừ khi cái gì?” Lý Ngọc Mai cười nhạt.
Đường Tuấn nói tiếp: “Trừ khi cha cô gả cô ra ngoài, nhưng như vậy thì tập đoàn Thịnh Thiên sẽ không còn là của nhà họ Lý nữa.”
Lý Ngọc Mai muốn phản bác lại Đường Tuấn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cha mình, trong lòng cô lại có dự cảm xấu hình như mọi chuyện đều đã bị Đường Tuấn nói trúng rồi. Lý Quang Huy nắm chặt nắm đấm trong vô thức, ông vẫn là đánh giá thấp Đường Tuấn rồi, thật không ngờ là anh lại có thể phân tích được tình hình hiện tại của nhà họ Lý chỉ trong mấy câu như vậy, đầu óc và mắt nhìn này chắc chắn không phải của người thường. Thậm chí dường như Lý Quang Huy còn có ảo giác, giống như người trước mặt này không phải là Đường Tuấn, mà là một con cáo già trải qua thăng trầm trong thương trường nhiều năm.
“Bây giờ cô còn cho rằng tám phần trăm cổ phần rất có giá trị sao?” Đường Tuấn nhìn Lý Ngọc Mai hài hước nói.
Lý Ngọc Mai im lặng.
Lý Quang Huy đột nhiên lên tiếng: “Ha ha, tám phần trăm cổ phần là của cải mà người bình thường cả đời cũng không nghĩ tới, nếu chỉ dựa vào một vài lời nói của cậu mà muốn nhiều hơn nữa thật sự là không để Lý Quang Huy tôi vào trong mắt rồi?”