Chiến Thần Thánh Y

Chương 2617




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáng tiếc hiện tại đã quá muộn, vừa rồi ông ta đối đãi với hạc nhỏ như vậy, con hạc mẹ này có thể tha cho ông ta mới là lạ.  

Ông ta chỉ có thể hô với đám người Thác Bạt Tuyết Tình phía sau: “Tuyết Tình, các người mau đi! Kiếm Giáp, ông mang theo Thập Nhị Kiếm Vệ bảo hộ đại tiểu thư rời đi, tôi ngăn nó lại một lát, các người mau chạy đi!”  

Ông vừa nói xong.  

Phốc viu.  

Cái miệng hạc dài nhọn tựa như cây thương xuyên qua đầu vai Thác Bạt Hồng, kéo theo một dòng máu.  

“Chú Hồng!”  

Thác Bạt Tuyết Tình hô to.  

Cô ta muốn xông lên phía trước, lại bị đám người Kiếm Giáp bắt được: “Đại tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, đừng phụ một phen khổ tâm của trưởng lão Hồng.”  

Thác Bạt Tuyết Tình chảy ra nước mắt, gắt gao cắn môi, phun ra một chữ: “Đi.”  

Đang lúc bọn họ chuẩn bị liều chết phá vòng vây đi ra ngoài, một người hướng Cửu Viêm Hỏa Hạc đi tới.  

Mấy người Thác Bạt Tuyết Tình vừa vặn nhìn thấy một màn này.  

“Thằng nhóc thôn Thạch kia, anh muốn chết sao? Nhanh lên, tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”  

Quỷ khiến thần sai, Thác Bạt Tuyết Tình hô một câu.  

Đường Tuấn dừng bước, nhìn thoáng qua cô ta, nói: “Không cần. Nó không phải là đối thủ của tôi.”  

Một câu nói của Đường Tuấn nhất thời làm cho đám người Kiếm Giáp thay đổi sắc mặt.  

“Tên này tuyệt đối điên rồi.”  

“Đây chính là Cửu Viêm Hỏa Hạc, ngay cả trưởng lão Hồng cũng không thể địch nổi sự tồn tại đáng sợ.”  

“Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi, anh ta muốn chết thì để cho anh ta đi chết là được rồi.”  

Kiếm Giáp lôi kéo Thác Bạt Tuyết Tình muốn đi ra ngoài, đối mặt với loại hung vật như Cửu Viêm Hỏa Hạc. ngay cả con nhỏ kia ông ta cũng đánh không lại, chứ đừng nói con lớn kia, chỉ sợ chỉ cần đối mặt ông ta sẽ bị thiêu thành tro.  

Mà lúc này, Đường Tuấn cũng đã đi tới trước người Cửu Viêm Hỏa Hạc.  

Hạc lửa rút cái miệng hạc dài nhọn ra khỏi vai Thác Bạt Hồng, từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn, giống như đang nhìn một con kiến hôi không đáng kể.  

Ánh mắt của nó càng lộ ra vẻ khinh miệt.  

Một tiếng hạc vang lên, tiếp theo Cửu Viêm Hỏa Hạc mạnh mẽ phun ra một tia lửa, cuốn về phía Đường Tuấn.  

“Sinh vật rất thú vị, đáng tiếc ngươi thật sự không phải là đối thủ của ta.”  

Đường Tuấn thản nhiên nói.  

Một giây sau, cả người anh bị ngọn lửa nhấn chìm.  

Thác Bạt Hồng che vai, khinh thường nói: "Chút thực lực này cũng học người khác làm anh hùng?”  

Ông ta vừa dứt lời, lửa dĩ nhiên bắt đầu từng chút từng chút biến mất.