Đau, đau không cách nào hình dung được.
Đây là cảm giác đầu tiên của anh sau khi tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà làm bằng đá.
Lúc này, anh mới nhận ra rằng mình đang nằm trên một chiếc giường làm bằng đá.
Đá không lạnh, nhưng tỏa ra một nhiệt độ nhàn nhạt ấm.
Độ ấm này xâm nhập vào cơ thể anh từng chút len vào cơ thể anh qua dâ.
Anh thở dài một tiếng, vết thương trong cơ thể anh thực sự hồi phục từng chút một dưới sự xâm nhập của nhiệt độ này.
Tuy tốc độ này rất chậm nhưng cũng đủ chứng minh sự phi thường của tảng đá.
Lúc này anh cũng nhận thấy được thương thế trên người, không khỏi nở nụ cười khổ.
Trong cơ thể anh, kinh mạch, huyệt khiếu, đan điền, Nguyên Anh và linh hồn đều ở trong tình trạng sắp bị nghiền nát, giống như một cái túi không biết bị xuyên thủng bao nhiêu lỗ.
Ở trạng thái này, anh vẫn còn chưa chết, thậm chí phải thừa nhận rằng anh rất may mắn.
Trong phòng chỉ có anh, có mấy cái bàn ghế bằng đá, cùng một đôi bộ trà.
“Nơi này là nơi nào?"
Trong nội tâm Đường Tuấn khó hiểu.
Không phải anh đã kích hoạt chìa khóa vào Bí Tàng Chu Tước Thần Quân rồi sao?
Tại sao anh có thể ở một nơi như vậy?
Vừa định đứng dậy, bên ngoài phòng vang lên một giọng nói kinh ngạc: "Cậu tỉnh rồi."
Một cụ già chống gậy, lưng còng bước vào, mặc chiếc áo choàng xám xù xì, những nếp nhăn trên khuôn mặt như những rãnh hằn sâu vào da.
Trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười chân thành và nhân hậu, ông ấy thực sự đã ở tu vi cảnh giới Nguyên Anh Hậu Kỳ.
"Ông, đây là nơi nào?"
Đường Tuấn hỏi.
Ông ấy cười nói: "Đây là thôn Thạch."
Sau đó, ông ấy kể điều gì đó.
Thì ra Đường Tuấn đã hôn mê ở ngoài thôn Thạch, chính những người từ thôn Thạch đã tìm thấy anh và đưa anh đến gặp ông ấy.