*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn không hề tức giận, chỉ nhìn ba người đang chiến đấu giữa không trung, đột nhiên hỏi: “Các người thật sự tin tưởng Thái Hạo có thể thắng?”
Đám người Thanh Phong, Từ Minh ngẩn ra, sau đó lập tức ngạo nghễ nói: “Đương nhiên. Với tu vi này của anh thì làm sao có thể biết được cảnh giới của anh Thái Hạo. Chỉ sợ đến việc anh Thái Hạo ra tay như thế nào, chắc anh cũng chẳng nhìn rõ được.”
Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy cụ thể tình huống chiến đấu nhưng vẫn rất tín nhiệm Thái Hạo.
Đường Tuấn cũng không giải thích cái gì. Ở trong đầu anh cảm nhận được vô cùng rõ ràng cuộc chiến giữa ba người Thái Hạo.
“Sắp thua rồi.” Đường Tuấn nói một câu nhẹ bẫng.
“Ha ha ha, Tần Thiên đương nhiên sẽ thua. Điều này còn cần anh nói sao. Từ nay về sau sẽ không còn Ma Thần nhỏ nữa.” Thanh Phong nghe vậy thì không khỏi cười lớn.
Từ Minh nói: “Bây giờ mới nghĩ đến việc nịnh bợ anh Thái Hạo thì đã chậm rồi.”
Tất cả mọi người đều cười lớn.
Đường Tuấn bỗng nhiên nói: “Ý tôi là Thái Hạo và Trảm Thiên Long sắp thua rồi.”
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Thanh Phong trừng mắt nhìn Đường Tuấn, ánh mắt lạnh lẽo, cảnh cáo nói: “Anh nói bậy bạ cái gì vậy?”
Vẻ mặt những người khác đều không tốt, nhìn Đường Tuấn giống như là muốn đánh tập thể.
Đúng lúc này, một tiếng vang lớn bỗng nhiên nổ ra giữa không trung. Chỉ nghe thấy hai tiếng rầm rầm, sau đó có hai bóng người rơi từ giữa không trung xuống rồi tiếp đất một cách nặng nề khiến cho bụi bay mù mịt. Chân của Tần Thiên dẫm vào hư không, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn đám người ở phía dưới. Tuy rằng khóe miệng của anh ta vẫn còn vết máu nhưng lại tươi cười vô cùng ngạo nghễ.
Bụi bặm trên mặt đất dần tản đi, lộ ra bóng dáng của hai người. Thái Hạo và Trảm Thiên Long đang nặng nề thở dốc, sắc mặt hai người vô cùng tái nhợt. Toàn thân từ trên xuống dưới đều chằng chịt vết thương, miệng vết thương vẫn còn đang không ngừng chảy máu. So sánh với Tần Thiên, hai người bọn họ có vẻ như rất chật vật.
Anh Thái Hạo và anh Trảm Thiên Long thua sao?
Thanh Phong ngẩn người nhìn Tần Thiên rồi lại nhìn hai người Thái Hạo và Trảm Thiên Long. Anh ta vẫn chưa tin được chuyện này. Không chỉ có anh ta, đám người Từ Minh cũng vậy.
Tần Thiên nhìn Thái Hạo và Trảm Thiên Long, nhếch miệng cười, nói: “Nếu qua mấy năm nữa, tao thật sự sẽ không phải là đối thủ của chúng mày. Nhưng đáng tiếc, tao sẽ không cho chúng mày thời gian.”