Chiến Thần Thánh Y

Chương 2550




"Ha ha. Anh ta là đại trưởng lão Độc Cô Cung, còn chúng ta là đệ tử Độc Cô Cung, vậy anh ta cứu chúng ta không phải là việc nên làm sao? "Có người bày ra vẻ mặt đương nhiên nói.  

Mộ Thanh tức giận đến thân thể run rẩy.  

"Chị cả, đây là tinh thạch thần thánh chúng ta thu thập."  

Đúng lúc này, mấy đệ tử Độc Cô Cung mở miệng nói: "Chị cả, chị nói không sai, đại trưởng lão đã cứu chúng ta, nếu hiện giờ anh ấy cần tinh thạch thần thánh, vậy thì chúng ta cũng không nên hẹp hòi.”

Bảy, tám người đem gần một trăm khối tinh thạch thần thánh thu thập được đến đặt ở trước mặt Mộ Thanh.  

“Mọi người.” Trong lòng Mộ Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp. Ít ra thì họ không phải là bạch nhãn lang*.  

(Chú thích: bạch nhãn lang – chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.)  

Một người trong đó nói: “Chị cả, chúng tôi cũng biết đại trưởng lão rất có thể đã bị thương. Chúng tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể sớm ngày khôi phục, để người khác không dám coi thường Độc Cô Cung của chúng ta nữa.”  

Nói xong, mấy người bọn họ lập tức rời khỏi, đi đến đống đá loạn tìm kiếm tinh thạch thần thánh.  

“Hừ, một đám ngốc.” Một học trò khác của Độc Cô Cung nhìn mấy người kia thì nhếch môi, châm chọc nói.  

Cuối cùng, Mộ Thanh thu thập được gần hai trăm khối tinh thạch thần thánh. Cô ấy thả tinh thạch thần thánh vào trong nhẫn không gian cho Đường Tuấn, trong ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.  

Đường Tuấn nói: “Yên tâm.”  

Lúc này Mộ Thanh mới mỉm cười.  

Đường Tuấn bắt đầu hấp thu năng lượng trong tinh thạch thần thánh. Bởi vì tinh thạch thần thánh được đặt ở bên trong nhẫn không gian, cho nên cũng không có ai phát hiện ra điều khác thường.  

Qua gần một nửa canh giờ, Đường Tuấn mới hấp thu xong toàn bộ tinh thạch thần thánh. Đây đều là bởi vì có Tiểu Kim trợ giúp. Do tinh thạch thần thánh rất khó hấp thu, bình thường tu sĩ Động Hư Cảnh muốn hấp thu một khối tinh thạch thần thánh thì ít nhất cũng cần một khoảng thời gian năm, sáu ngày, chứ không thể dễ dàng giống như Đường Tuấn được.  

“Đây là thế giới nhỏ sao?”  

Mắt thường không nhìn thấy được bên trong hư không. Nhưng Đường Tuấn có thể cảm nhận được có một địa phương có liên kết chặt chẽ với tinh thần của mình, phạm vi đại khái trong tầm khoảng mười mét. Đây chính là thế giới nhỏ. Hư Không Nguyên Lực và các loại thuộc tính năng lượng của hư không đang đồng thời tiến vào bên trong thế giới nhỏ một cách mạnh mẽ.  

Thế giới nhỏ không ngừng phát triển, cuối cùng sẽ có thể ngưng đọng, trở thành Động Thiên mà con người có thể ở đó. Rõ ràng, thế giới nhỏ của Đường Tuấn hiện giờ đã sắp đạt đến loại trình độ này.  

Nhưng lực lượng bên trong thế giới nhỏ lại có thể bị Đường Tuấn điều động trong chớp mắt, nhanh hơn rất nhiều so với việc điều động thiên địa chi lực. Mặc dù vậy, nếu chỉ nhìn qua bên ngoài thì lực lượng mà anh giấu ở trong thế giới nhỏ lại có vẻ như rất yếu ớt.  

“Anh Dược, chúng ta đã thu thập hết tất cả tinh thạch thần thánh. Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Lúc Đường Tuấn mở mắt ra, Mộ Thanh nói.  

Đám người của Đại Diễn Các và Trảm Thiên Long đã tiếp tục đi đến đỉnh núi Vạn Thần. Lúc này chỉ còn lại một vài học trò của Độc Cô Cung đang ở nơi này chờ đợi.  

“Những người khác đâu?” Đường Tuấn hỏi.  

Đường Tuấn phát hiện ra học trò của Độc Cô Cung bị thiếu một ít.  

Mộ Thanh thở dài: “Bọn họ đã đi trước rồi.”