Tại khu rừng ở núi Vạn Thần, bên trong một tòa cung điện tinh xảo.
Hai ngón tay Đường Tuấn khẽ ấn lên cổ tay Mộ Thanh.
Mộ Thanh ngất đi, anh đang chuẩn bị nhìn xem vết thương của cô ấy như thế nào. Trải qua kiếp nạn như vậy, bất luận là sinh lý hay tâm lý đối với Mộ Thanh mà nói, chỉ sợ đều sẽ tạo thành đả kích lớn.
Rất nhanh, sắc mặt Đường Tuấn như bị đóng băng, ngón tay anh khẽ run rẩy một chút.
“Đại trưởng lão, thương thế của Mộ Thanh thế nào rồi?” Thu Linh ân cần hỏi.
Tuy rằng lúc trước vì Đường Tuấn mà quan hệ giữa cô và Mộ Thanh không bằng trước kia, nhưng dù sao thì phần tình nghĩa kia cũng không dễ dàng dứt bỏ như vậy được. Hơn nữa mấy ngày nay ở chung, cũng khiến cô ta càng thêm tin phục đại trưởng lão Đường Tuấn này.
Đường Tuấn nói: "Không có việc gì. Các người đi ra ngoài trước đi, tôi phải chữa thương cho Mộ Thanh, trận pháp cần khởi động, đừng để người khác quấy rầy.”
Thu Linh nghe vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đối với lời nói của Đường Tuấn, cô ta sẽ hoàn toàn tin tưởng mà không hoài nghi gì, sau đó cô ta dẫn theo mấy đệ tử Độc Cô Cung đi ra khỏi cung điện.
Tòa cung điện này cũng không phải là sở hữu trong núi Vạn Thần, mà là một tòa di động của Thu Linh, tương tự như pháp bảo nhưng không có bất kỳ lực công kích nào. Thân là một tu nữ, ở bên ngoài tu hành đương nhiên có rất nhiều bất tiện, cho nên loại cung điện này gần như là vật không thể thiếu của mỗi tu nữ. Sau đó lấy trận pháp khởi động, Thu Linh dẫn theo mấy đệ tử Độc Cô Cung bảo vệ ở bên ngoài cung điện.
Trong cung điện, Đường Tuấn nhìn Mộ Thanh đang nằm trên giường, bỗng nhiên nói: "Đi ra đi.”
Mộ Thanh hôn mê, vậy anh đang nói chuyện với ai?
Bên trong cung điện yên tĩnh không có một chút phản ứng nào.
Ánh mắt Đường Tuấn hơi ngưng lại và lời nói mang theo sự lạnh lẽo: "Đi ra! Cô trốn trong cơ thể Mộ Thanh, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Lần này anh vừa nói xong, thì hai mắt Mộ Thanh bỗng nhiên mở ra. Trước kia ánh mắt Mộ Thanh nhìn Đường Tuấn ôn nhu như nước, lại mang theo tình yêu ẩn giấu cực sâu, nhưng lúc này ánh mắt Mộ Thanh lại rét lạnh như băng, không có bất kỳ tình cảm hờ hững nào, cô ấy cứ như vậy nhìn Đường Tuấn, nói: "Không thể tin được, tinh thần lực của một bác sĩ nhỏ như anh cũng không tệ lắm, lại có thể cảm ứng được sự tồn tại của bổn quân.”
Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng hoàn toàn bất đồng với Mộ Thanh trước kia.
Đường Tuấn cảnh giác nói: "Cô là ai?”
Mộ Thanh đắc ý nói: "Mấy vạn năm trước, bổn quân được xưng là Độ Ách Thần Quân!”
Sắc mặt Đường Tuấn đột nhiên biến đổi.
Độc Cô Cung từ khi xuất hiện đến nay đã có gần mười vị thần quân, nhưng trong đó uy danh hiển hách nhất chính là Độ Ách Thần Quân. Độ Ách Thần Quân bản thân đặc thù là thể chất Độ Ách, cùng bất đồng với loại đặc thù thể chất Đại Diễn Thánh, thể chất Độ Ách càng thêm quỷ dị, gần như không ai biết thể chất Độ Ách là loại thể chất gì, nhưng mà có người nói thể chất Độ Ách có thể so sánh cùng thể chất chín cấp. Mặc kệ là suy đoán gì, có một chuyện là có thể xác định, đó chính là thể chất Độ Ách rất mạnh.
Năm đó Độ Ách Thần Quân không chỉ là một bác sĩ có y thuật cao siêu, mà còn là một vị độc sư. Chỉ cần có người chọc đến cô ta thì người thân bạn bè của người đó đều cùng nhau gặp tai nạn, có thể nói là tai họa cực kỳ bi thảm. Độ Ách Thần Quân, có thể nói là đồng nghĩa với tai họa. Vì vậy mà năm đó Độ Ách Thần Quân ở Độc Cô Cung cũng có rất nhiều kẻ thù. Chỉ là sau đó Độ Ách Thần Quân bỗng nhiên biến mất, Đường Tuấn không nghĩ tới lại có thể gặp được trong núi Vạn Thần này.
Nhìn biểu cảm của Đường Tuấn, Mộ Thanh tươi cười càng thêm đắc ý, nói: "Anh à, xem ra anh cũng đã nghe qua tên của tôi rồi.”