*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới sự quan sát chăm chú của mọi người, Đường Tuấn trầm mặc, tựa hồ như thật sẹ bị doạ đến choáng váng.
“Này.”
Đàn anh Kỳ nhíu mày. Nhát kiếm vừa rồi đến một nửa thực lực của mình cũng chưa dùng, tên này sẽ không vì vậy mà bị doạ sợ đi.
Nhưng anh ta mới vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Đường Tuấn thay đổi, ánh mắt trở nên sắt bén, như thể vừa thoát ra khỏi vỏ bọc.
Ngay sau đó, ánh mắt Đường Tuấn thật sự đã biến thành hơi thở sắc bén. Cổ hơi thở này chợt loé qua, các học trò của Tà Phái và Huyễn Tâm Phái chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Xôn xao.
Ngoại trừ đàn anh Kỳ, toàn bộ các học trò của Tà Phái và Huyễn Tâm Phái đều ngơ ngẩn, giống như bị đông cứng.
Đàn anh Kỳ chỉ nhìn thoáng qua, lập tức hồn phi phách tán, cơ hồ muốn chạy trốn khỏi đây.
Các học trò Tà Phái cùng Huyễn Tâm Phía đều không phải bị đông cứng, mà là linh hồn vỡ vụn.
Hai chân đàn anh Kỳ run rẩy, nhát kiếm vừa rồi của anh ta tuy rằng lợi hại, nhưng nếu so sánh với chiêu thức của Đường Tuấn thì kém không biết bao nhiêu lần.
“Anh ta không phải hợp thể cảnh sao? Sao có thể sẽ có lực lượng linh hồn đáng sợ như vậy.”
“Các trưởng lão không phải nói thực lực của anh ta chỉ đạt tới nhị cấp thê đội sao? So sánh với bọn Ly Thanh Trần còn có khoảng cách không nhỏ sao?”
“Mẹ nó cái này mà gọi là chênh lệch? Mấy người Ly Thanh Trần liên thủ lại đều không phải đối thủ của tên này!”
Trong lòng đàn anh Kỳ vừa kinh ngạc vừa tức giận. Lần trước tới núi Vạn Thần, các sư phụ đem không ít tư liệu cho bọn họ, trong đó đương nhiên có liên quan đến Đường Tuấn. Chỉ là thực lực hiện tại Đường Tuấn thể hiện ra ngoài so với anh ta chênh lệch quá lớn.”
“Không cần diệt linh hồn của tôi.”
Đàn anh Kỳ gần như muốn khóc nói ra những lời này. Nếu chỉ giết chết thân thể, sau khi anh ta chuyển kiếp không chừng còn có cơ hội thức tỉnh lại ký ức của kiếp trước, một lần nữa tu luyện, sống ở kiếp thứ hai. Nhưng nếu linh hồn bị giết, ngay cả cơ hội chuyển kiếp cũng đều không có.
Anh ta biết Đường Tuấn chắc chắn sẽ không để cho mình tồn tại, cho nên chỉ cầu xin không giết linh hồn của mình.
“Cái gì tôi cũng đều nói cho anh biết.”
Đàn anh Kỳ kể ra hết tất cả những gì mà bản thân biết được.
Sau khi Đường Tuấn nghe xong trong lòng căng thẳng.
Năm thế lực của Tà Phái và Huyễn Tâm Phái thế nhưng đã biết truyền thừa của các đại thánh địa ở nơi nào, hơn nữa đã đi trước một bước để mai phục, chuẩn bị ám sát các học trò xuất sắc nhất của các đại thánh địa này.
“Làm sao các người biết được nơi ở của truyền thừa thánh địa?” Đường Tuấn hỏi.
Đàn anh Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Ánh mắt mong đợi của anh ta nhìn Đường Tuấn. Dưới thủ đoạn giết linh hồn quỷ dị của Đường Tuấn, ngay cả cơ hội chạy trốn anh ta cũng không có.
“Giữ lại anh cũng là tai hoạ.” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
Tinh thần lực quét qua, đàn anh Kỳ lập tức cứng đờ, rốt cuộc không thể động đậy nổi.
Lúc này đám người Thu Linh mới kịp phản ứng lại, có chút không thể tin được mà nhìn Đường Tuấn.
“Đây là thực lực của ngài ấy sao? Khó trách Mộ Thanh xem trọng ngài như vậy.” Trong lòng Thu Linh không nhịn được mà có chút ganh tỵ.
“Cảm ơn đại trưởng lão.”
Các học trò khác của Độc Cô Cung sôi nổi nói tiếng cảm ơn.
Đường Tuấn vẫy tay nói: “Tiếp theo các người hãy đi cùng tôi.”