“Không hổ danh là học trò xuất sắc nhất của Độc Cô Cung, làm da này mịn tới mức có thể vắt ra nước, cô đi theo chúng tôi chơi mấy ngày, nếu làm chúng tôi cao hứng, nói không chừng sẽ tha cho cô.”
Một người đàn ông của Tà Phái cười ha ha, trong lời nói đan xen đùa cợt, sau đó xuất hiện ở phía sau lưng Thu Linh, trường kiếm trong tay phất xuống. Tiếng kéo xé vang lên một tiếng, quần áo bị xé rách, lộ ra một mảng lưng bóng loáng mê người.
Căn tu của người đàn ông này rõ ràng cao hơn Thu Linh, ra tay có chừng mực, trường kiếm chỉ xé rách quần áo chứ không khiến Thu Linh bị thương.
Mấy học trò Tà Phái ở xung quanh thấy thế, hai mắt sáng rực, giống như đàn sói đói.
Thu Linh vô cùng phẫn nộ, cô làm sao không biết được bản thân và những người khác căn bản không phải đối thủ của đám người này, trong mắt họ, cô chỉ là một món đồ chơi, chết chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.
Nhưng dù biết trước được kết cục, Thu Linh vẫn thật sự không cam lòng.
“Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không làm ô uế thanh danh của Độc Cô Cung.” Trong lòng Thu Linh gào thét.
“Đàn chị Thu.”
Phía sau Thu Linh, mười mấy học trò của Độc Cô Cung đều có vẻ mặt phẫn nộ cùng không cam lòng.
Ngay khi Thu Linh cùng các học trò Độc Cô Cung sắp chìm vào tuyệt vọng, một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện ngay tầm mắt của bọn họ.
“Là ngài ấy.” Thu Linh chấn động.
“Là đại trưởng lão.” Các học trò khác của Độc Cô Cung đồng thanh hô lên.
Tà Phái cùng Huyễn Tâm Phái và đông đảo các học trò cũng thấy được sự xuất hiện của Đường Tuấn, một người từ trong đám người bay ra, khoé miệng mang theo nụ cười chế nhạo, hài hước nói: “Hoá ra là đại trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Độc Cô Cung. Độc Cô Cung thật là kém một thế hệ, cư nhiên lại để một người như anh đảm nhiệm chức đại trưởng lão, so với anh, tôi thấy mình còn đủ tư cách hơn để làm đại trưởng lão. Ha ha ha.”
Người này khoác lên mình áo choàng mày đen, trong tay cầm một trường kiếm sắc bén, hơi thở cùng kiếm khí hợp nhất thành một. Vừa rồi người chém rách phần lưng áo Thu Linh chính là anh ta. Căn tu của người này đã đạt tới giai đoạn cuối cùng, tính riêng ở cảnh giới, Đường Tuấn so với anh ta còn thấp hơn một bậc nhỏ.
Người nọ vừa chuyển động cổ tay, trường kiếm bay ra khỏi tay, kiếm khí tăng vọt.
Rắc.
Nhát kiếm này khiến tảng đá cách mấy chục mét ở phía sau Đường Tuấn trực tiếp bị chia đôi.
Núi Vạn Thần bởi vì có hơi thở của thần thánh tồn tại, khiến cho nơi này so với thế giới bên ngoài đều cứng cáp hơn rất nhiều, Nhát kiếm này nếu đặt ở bên ngoài, tuyệt đối có thể cắt xuyên ngọn núi cao ngàn mét.
Kiếm khí quét qua người Đường Tuấn, nhưng Đường Tuấn cũng không hề cử động.
“Đàn anh Kỳ thật lợi hại.”
“Vị đại trưởng lão Độc Cô Cung này là bị doạ cho ngây người đi.”
Các đệ tử của Tà Phái và Huyễn Tâm Phái lớn tiếng kêu.
Vút một tiếng, trường kiếm một lần nữa dừng ở trên tay vị đàn anh họ Kỳ này. Anh ta nhàn nhạt nói: “Anh cảm thấy thân thể mình có thể cứng như ngọn núi này sao?”
Sắc mặt đám người Thu Linh đột nhiên biến đổi, trong lòng không khỏi lo lắng. Họ biết y thuật của Đường Tuấn không tầm thường, nhưng lúc này không phải là thi đấu y thuật, mà là đánh giá thực lực chân chính.
“Ngài có thể đánh thắng được sao?”
Thu Linh nhìn Đường Tuấn, trong lòng vẫn còn ôm một chút hy vọng mỏng manh.