Đường Tuấn kinh ngạc. Vừa rồi khi anh nghe thấy sự khó khăn và lớn mạnh của cảnh giới Thần Hải từ miệng của đạo sĩ Huyền Long Tử thì không hề nghĩ Thẩm Ngọc Nhu có thể tấn thăng lên cảnh giới Thần Hải trong vòng ba mươi năm, hơn nữa còn là điều hiển nhiên. Một số võ giả hao phí gần trăm năm cũng không thể đạt được cảnh giới này, còn Thẩm Ngọc Nhu lại dễ dàng như vậy! Loại thể chất này phải mạnh đến mức nào chứ!
Sau đó Đường Tuần lại hỏi thăm đại nhân về một số chuyện liên quan đến cỏ Băng Phách, nhưng đạo sĩ cũng không biết gì hết. Nói hết những chuyện mình biết cho Đường Tuấn xong, Huyền Long Tử nhanh chóng rời đi. Đường Tuấn không hỏi xuất thân của Huyền Long Tử, giống như Huyền Long Tử biết Đường Tuấn xuất thân từ nhà họ Đường nhưng không hỏi sâu hơn nữa. Giữa hai người đều duy trì loại cảm giác thần bí.
Advertisement
Về phần Thẩm Ngọc Như và tài xế lái xe kia, hai người sau khi nghe xong đều thấy chóng mặt, vốn dĩ không rõ Đường Tuấn và đạo sĩ Huyền Long Tử đang nói cái gì, vậy nên cũng không sợ hai người tiết lộ bí mật.
Còn rốt cuộc ai đã đưa ảnh chụp của Đường Tuấn cho đạo sĩ Huyền Long Tử để mượn dao giết người, Đường Tuấn dùng đầu ngón chân cũng biết. Cùng tham gia so quyền trong khe núi, lại còn có thù với anh thì chỉ có Tần Nhu. Nếu không phải cô ta thì còn là ai nữa?
Giữa đường, đội xe có dừng lại ăn cơm trưa một lần. Lúc chạng vạng tối thì về đến thành phố Vinh.
Sau khi trả Thẩm Ngọc Nhu cho Thẩm Dũng xong, Đường Tuấn liền chuẩn bị đồ về Biệt thự Green Garden số 1. Nhưng đúng lúc này, anh lại nhận được điện thoại của Diệp Nam Nhật.
“Đường Tuấn, cháu về rồi à?” Diệp Nam Nhật rất có thế lực ở thành phố Vinh, dường như có tin tức gì cũng không lừa được ông ta.
Đường Tuấn nói: “Vừa mới về ạ. Chú Diệp, có chuyện gì không?”
Diệp Nam Nhật lộ ra vẻ mỏi mệt: “Đường Tuấn, xảy ra chuyện rồi.”
Sau khi làm giàu xong, Diệp Nam Nhật liền mua một ngôi biệt thự độc lộc ở vùng ngoại ô. Lúc này, Đường Tuấn đã đứng ở bên ngoài căn biệt thự đó, trên trời đã xuất hiện lốm đốm sao trời. Sau khi nhận điện thoại của Diệp Nam Nhật xong, Đường Tuấn lập tức chạy đến đây.
“Anh đã đến rồi.” Ra đón Đường Tuấn là Diệp Thanh Phương, anh ta đã xuất viện về nhà, vết thương trên người cũng gần như khôi phục, nhưng tinh thần lẫn khí chất đều thay đổi rất lớn. Lúc trước, ấn tượng trong mắt người khác về anh ta là một tên cậu ấm bá đạo tuỳ tiện, phong quang lồ lộ. Nhưng Diệp Thanh Phương bây giờ lại nội hàm trầm thấp, tính trước làm sau. Lúc nói chuyện với Đường Tuấn, tâm tình của anh ta không còn dao động nữa, giống như là một người xa lạ. Xem ra mấy ngày vừa rồi ở trong bệnh viện đã ảnh hưởng rất lớn đến anh ta.
Đường Tuấn không nhịn được mà nhìn thêm Diệp Thanh Phương mấy lần, Anh nhận ra Diệp Thanh Phương vẫn hận mình, nhưng ít nhất vẫn không trực tiếp[ thể hiện luôn trên mặt.
“Chú Diệp có bị nặng không?” Đường Tuấn đi theo Diệp Thanh Phương vào trong biệt thự, hỏi.
Vừa rồi ở trong điện thoại, Diệp Nam Nhật đã nhanh chóng kể lại một việc. Vừa mới hôm qua lại có người lẻn vào tập đoàn Nam Nhật muốn mưu sát Diệp Nam Nhật. May sao Đường Tuấn đã có dự đoán tù trước, để lại Quách Thịnh Minh âm thầm bảo vệ Diệp Nam Nhật, nhờ đó Diệp Nam Nhận mới tránh bị ám sát.
“Cha tôi không sao hết, nhưng sư phụ Quách Thịnh Minh bị thương.” Diệp Thanh Phương lạnh lùng nói.
“Biết được người đến là ai không?” Đường Tuấn hỏi.
Diệp Thanh Phương lắc đầu, nói: “Công phu của người kia không tệ. Sau khi làm sư phụ Quách Thịnh Minh bị thương xong vẫn có thể chạy khỏi tòa nhà Nam Nhật. Tôi đã cho người của mình đi tìm nhưng trước mắt vẫn không có tin tức gì.”
Đường Tuấn nghe vậy, nhưng trong lòng cũng không có bao nhiêu hi vọng. Người có thể làm Quách Thịnh Minh bị thương, ít nhất cũng là võ giả có nội lực cấp Đại Thành. Với bản lĩnh của đám vệ sĩ của Diệp Thanh Phương, vốn dĩ không thể nào tìm được hạng người này.