Cát Thiên Ấn cười khổ, ông ta thật sự không nghĩ rằng sự ích kỷ nhất thời của mình lại gây ra cái kết cục như vậy.
“Đương nhiên là tình rồi.” Cát Thiên Ấn nói.
Mạc Thiên Vấn bỗng nhiên quát lớn: “Đường Tuấn, cậu học trộm những phương thức bí mật của Hiệp Hội Y Sư của chúng tôi, bây giờ có nên chủ động giao ra đây rồi không?”
Các trưởng lão cùng với Cát Thiên Ấn ngẩn ra một lúc, bọn họ tuy rằng lúc này lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng không có nói thêm cái gì.
“Những phương thức bí mật đó đều là do tôi học được ở Bắc Lâm, theo lý mà nói, những thứ đó đều là của tôi, dựa vào cái gì muốn tôi giao nó cho mấy người? những phương thức bí mật đều ở Bắc Lâm, có bản lĩnh thì mấy người tự đi mà lấy đi.” Đường Tuấn trầm giọng nói.
Mấy người Cát Thiên Ấn càng thêm bẽ mặt, phương thức bí mật được giấu ở Bắc Lâm, bọn họ sao có thể không biết được chứ, chỉ là bọn họ đã đi vào đó biết bao nhiêu lần rồi, nhưng không ai tìm được gì giống như Đường Tuấn. Cát Thiên Ấn nói: “Những phương thức bí mật đó đều là những tâm huyết của trưởng lão hội Y Sư của chúng tôi, thất truyền đã lâu, hy vọng trưởng lão Dược có thể thông cảm cho chúng tôi.”
Đường Tuấn đảo mắt nhìn qua Cát Thiên Ấn và mấy trưởng lão khác, nói đùa: “Các phương pháp bí mật điều trị thể hồn bị tàn phế ở trong Bắc Lâm, có phải cũng muốn đưa cho Hiệp Hội Y Sư không?”
Mạc Thiên Vấn cười lạnh nói: “Cậu nhận biết được như vậy đúng là không tồi, nếu hôm nay không lấy được phương thức bí mật, thì cậu cũng đừng hòng rời khỏi Hiệp Hội Y Sư này.”
Cát Thiên n cùng với mấy trưởng lão khác trầm mặc.
Thứ bọn họ muốn không phải là những phương thức bí mật, mà là y thuật trị liệu thể hồn tàn phế. nếu có thể độc chiếm được loại y thuật này, thì tương lai của Hiệp Hội Y Sư sẽ xuất hiện nhiều linh thể. Mà loại y thuật này cũng đại biểu có chút giá trị, một khi biết được linh thể tàn phế có thể chữa khỏi, thì không biết sẽ có biết bao nhiêu người lui tới Trung Ương Ngân Hà nữa.
Mạc Thiên chính là hiểu được suy nghĩ của mấy người Cát Thiên Ấn, cho nên có thể biết được rõ ràng kết cục của Đương Tuấn. Chỉ cần Đường Tuấn giao ra các phương thức bí mật đó, thì Đường Tuấn chắc hẳn là phải chết. Hiệp Hội Y Sư sẽ không bao giờ cho phép người ngoài có được loại phương thức bí mật đó, hoặc là nói Cát Thiên Ấn sẽ đem những phương thức bí mật này giữ làm của riêng, ngay cả các trưởng lão của Hiệp Hội Y Sư cũng không được chạm vào. Mà trong tương lai, Cát Thiên Ấn sẽ đem những phương thức này truyền cho cậu ta. Đến lúc đó cho dù cậu ta không phải là linh thể, thì thân phận địa vị vẫn cao hơn linh thể, thần thể nhiều.
“Đường Tuấn à Đường Tuấn, cậu vất vả nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là làm áo hỉ cho người ta. tôi còn muốn cảm ơn cậu nữa đó.” Mạc Thiên Vấn trong lòng cười thầm.
Ngoại trừ Mạc Thiên Vấn ra, mấy tàn linh thể Mặc Tinh cũng cảm thấy Hiệp Hội Y Sư lấy được phương thức bí mật từ trong tay Đường Tuấn, như vậy bọn họ có thể khỏi hẳn giống như Ngụy Đào, đến lúc trở thành linh thể, trở thành người trên người trong một đêm.
“Mau! Mau bắt lại!” Đám người Mặc Tinh ở trong lòng điên cuồng gào thét.
Không gian trở nên trầm tĩnh, tựa hồ tiếng hít thở đều nghe không được.
Cuối cùng Cát Thiên Ấn cũng phá vỡ sự trầm tĩnh đó, ông ta nói: “Trưởng lão Dược, cậu nên giao ra đây đi. Phương thức bí mật của Hiệp Hội Y Sư của chúng tôi không thể giao cho người ngoài được.”
Đường Tuấn bỗng nhiên cười nói: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
Cát Thiên Ấn cũng hơi tức giận, nói: “Vậy thì hôm nay Đường trưởng lão ở lại đây đi.”
Ông ta vừa dứt lời, thì một giọng nói như bị bóp nghẹn vang lên ở phía Đại Lầu của Hiệp Hội Y Sư: “Ai dám giữ lại Đường trưởng lão?”
Thanh âm từ Đại Lầu của Hiệp Hội Y Sư vọng xuống trung tâm, hướng dễ thành truyền bá đi ra ngoài. Giờ khắc này, cứ hễ là tu sĩ ở trong thành, đều có thể nghe được tiếng thét tức giận đó.