Trong phủ Bạch Phong trong phủ có bức tường khó. Trên thực thế bức tường đó là mô phỏng rừng bia mà sáng lập nên, mà độ khó của rừng bia cao hơn bức tường rất nhiều. Ngay cả bác sĩ thất phẩm thượng giai đều không thể giải qua tất cả các tấm bia đá.
Rừng bia ở ngoại ô phía Tây của thành Dịch, khi Đường Tuấn đi vào rừng bia đã là hoàng hôn, ánh chiều chiếu xuống từng tấm bia đá khiến chúng giống như được mạ thêm một lớp vàng.
Bởi vì tới gần khảo hạch và Vạn Tiên hội cho nên lúc này người ở rừng bia cũng không nhiều. Bọn họ phần lớn là đều tới đây tham quan chứ không phải dùng rừng bia để giải cho nên lúc này ở đây vô cùng yên tĩnh, không có bất cứ hiện tượng lạ nào.
“Cậu nhóc, cậu cũng tới tham quan rừng bia sao?”
Lúc này, một ông lão một tay chống nạng một tay chắp sau lưng, còng lưng bước chậm rãi đến bên cạnh Đường Tuấn. Làn da của ông lão đã nhăn, một dáng vẻ của tuổi già sức yếu nhưng âm thanh khi nói chuyện lại trầm thấp và có lực.
“Ừ.” Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu với ông lão.
“Tôi là người canh giữ bia của nơi này. Nhớ kỹ, đừng hủy hoại bất cứ một tấm bia đá nào.” Ông lão cảnh cáo.
Nói xong, ông ta chậm rãi rời đi, hoàng hôn xuống khiến chiếc bóng bị kéo ra rất dài.
Đường Tuấn nhìn một bóng của ông lão đó một lúc rồi mới đi vào bên trong rừng bia.
Rừng bia sắp xếp hàng dựa theo thời gian, càng đi vào bên trong thời gian tấm bia đá càng lâu đời. Anh đứng trước mặt tấm bia đá đầu tiên, đây là tấm bia đá của hội trưởng Đàm Bất Cập - hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền để lại. Mắt của anh nhìn lướt qua cuộc đời và câu chuyện được ghi lại trên bia đá, cuối cùng dừng lại tập trung vào một chỗ.
“Huyết Linh Thi Độc giải như thế nào?”
Vài chữ ngắn gọn đây chính là đề y học khó mà Đàm Bất Cập để lại.
Huyết Linh Thi Độc là một loại độc tố đáng sợ thẩm thấu vào máu và linh hồn. Độc tố đến từ Huyết Thi Vạn Năm của Kinh Khải Linh. Loại này độc tố cũng có thể giết chết cả tu sĩ của Động Hư cảnh.
Bên dưới là Đàm Bất Cập viết giới thiệu về Huyết Linh Thi Độc và quá trình xử lý nó. Nói là ông ta để lại cho người đời sau đề y học khó nhưng chính là đem phương pháp của bản thân xử lý Huyết Linh Thi Độc p chia sẻ với những người xem bia. Trong rừng bia có gần một trăm tấm bia đá, những người giống như Đàm Bất Cập có không ít. Sở dĩ bọn họ để lại loại bia đá này là cảm thấy phương pháp mà bọn họ sử dụng còn chưa đủ hoàn thiện, muốn những thế hệ sau đứng trên vai họ sáng chế ra phương pháp ưu hoá hơn.
Đường Tuấn đứng ở trước tấm bia đá nhìn một hồi mới rời đi, sau đó tiếp tục xem mặt tấm bia đá thứ hai.
Theo sự buông xuống của bóng đêm, Đường Tuấn dần dần thâm nhập vào chỗ sâu trong rừng bia. Lúc này rừng bia đã không còn vài người nữa rồi.
Không biết ông lão bảo vệ rừng bia kia đã đứng trước tấm bia đá từ lúc nào, ông ta nhìn dáng vẻ Đường Tuấn, nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ mình đã đoán sai.”
Ngay từ đầu ông ta cho rằng Đường Tuấn cũng là người trẻ tuổi tới giải đề trên bia nhưng Đường Tuấn chỉ xem chứ không làm điều gì khác. Điều này làm cho ông lão không khỏi hoài nghi phỏng đoán của chính mình.
“Không phải anh ta không muốn giải bia mà là không làm được.”
Trong lòng lòng ông lão bảo vệ bia hiện ra một ý tưởng khác.
Ý niệm này vừa xuất hiện, ông lão đó như gật gật đầu đồng tình.
Trong lòng ông ta thở dài, lẩm bẩm nói: “Giới bác sĩ bây giờ, người trẻ tuổi tài giỏi càng ngày càng ít. Lần trước cậu nhóc Mạc Thiên Vấn kia tới rừng bia, một lần đánh thức hai mươi tám vị hồn thiêng trong tấm bia đá, tư chất thiên phú như vậy, ở trong giới trẻ tuổi e rằng có ít người bì kịp.”
Ông ta lắc đầu bật cười, nói: “Dù sao không phải ai cũng đều là Mạc Thiên Vấn, là mình suy nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, ông lão liền đi vào một ngôi nhà tranh bên cạnh rừng bia bắt đầu nghỉ ngơi. Ông ta cũng không phải cao nhân ẩn tu gì đó, mà sau khi tự biết của mình không thể cải thiện liền tự nguyện tới làm trưởng lão hiệp hội bảo vệ rừng bia.