Đường Tuấn vội vàng đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc này anh mới phát hiện, tòa cung điện này lại được thành lập trong biển lửa. Ở địa phương cung điện hướng lên cao hơn, còn có thể nhìn thấy các loại răn lửa, voi lửa, các loại dị tượng sinh linh, những dị tượng này phát ra khí tức mỗi một cái so với các chủ Diệp mạnh mẽ hơn nhiều.
Anh vội vàng kiểm tra tình huống bản thân, phát hiện thương thế trong cơ thể mình đã khỏi hẳn. Tiên Thiên Thần Văn cùng các loại bảo vật đều còn, không có một cái nào bị mất.
“Nơi này là nơi tôi ẩn tu. Yên tâm đi, sẽ không có người tới tìm cậu gây phiền toái, tiểu tử từ địa cầu tới.” Giọng nói của Hỏa bà lại vang lên.
Bà ta vẫn không quay lại.
Đường Tuấn sững sờ tại chỗ, sắc mặt biến hóa kịch liệt, tâm tình nhất thời khẩn trương hẳn lên. Nặng nề hít thở vài hơi, Đường Tuấn mới nhìn bóng lưng Hỏa bà, nói: “Đường Tuấn ở Nhất Mạch Địa Cầu, đã gặp qua tiền bối.”
Lúc này Hỏa bà mới đứng lên, chậm rãi xoay người, từ từ nói: “Có thể đem Thần Văn kia của cậu cho tôi xem không?”
Đường Tuấn do dự một chút, sau đó mới lấy Thần Văn chữ Diễm ra.
Hỏa bà điểm mi tâm của mình, một cái Thần Văn chậm rãi hiện ra. Thần Văn kia vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh tựa hồ tăng lên rất nhiều, các loại dị tượng lửa bên ngoài cung điện giống như được kêu gọi, cùng nhau rời xa cung điện.
“Hỏa Tự Thần Văn.” Đường Tuấn nhìn Thần Văn kia, thấp giọng nói.
Hỏa bà phóng ra cái Thần Văn này chính là Thần Văn chữ “Hỏa” trong Ngũ Hành Thần Văn, đại biểu cho lực lượng hệ hỏa tinh thuần nhất trong trời đất, so với Thần Văn chữ “Diễm” càng thêm cao.
Hai tấm Thần Văn dường như cảm ứng được lẫn nhau, sóng đôi trên không trung, hô ứng đối phương.
“Quả nhiên là Diễm Tự Thần Văn.”
Hỏa bà nhìn Thần Văn trên không trung, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chợt cười khổ nói: “Cậu vẫn chưa trở về.”
Chẳng lẽ Hỏa bà cũng đến từ Địa Cầu. Đường Tuấn nhìn thấy biểu tình của Hỏa bà, trong lòng nhịn không được suy đoán.
Hỏa bà giống như nhìn thấu suy nghĩ của Đường Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi mới không phải Địa Cầu Nhất Mạch các người, tôi đến từ tinh vực Chu Tước.”
Đường Tuấn hơi giật mình, Hỏa bà đã thu hồi Hỏa Tự Thần Văn lại, âm thanh của bà ta lạnh như băng nói: “Đem Thần Văn cất đi, tôi sợ tôi nhịn không được giết cậu đoạt Thần Văn.”
Đường Tuấn lại chỉ cười nhạt. Muốn cướp lấy Thần Văn, lúc anh hôn mê, Hỏa bà không biết có bao nhiêu cơ hội.
“Xem ra Hỏa bà hẳn là có liên quan đến vị tiền bối địa cầu có Diễm Tự Thần Văn ở thế giới Man Hoang.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.
Hỏa bà đột nhiên nói: “Tôi có một mối quan hệ với người đó. Năm đó tôi bảo ông ấy lưu lại, ông ấy lại cố ý muốn trở về, nói cái gì thân nhân bằng hữu đều ở địa cầu, có lý do phải trở về. Tôi không tiếp tục ngăn cản ông ấy, và sau đó ông ấy không thể quay lại.”
Đường Tuấn nghe vậy, trong lòng thở dài. Năm đó địa cầu gặp phải nguy cơ, đông đảo cường giả địa cầu ở bên ngoài lịch lãm đều trở về chống đỡ kẻ thù bên ngoài, những người đó đại bộ phận đều bỏ mạng trong trận chiến đó, không thể trở lại bên cạnh bạn bè bằng hữu.
Vẻ mặt Hỏa bà trở nên ảm đạm, bà ta đi vào cung điện mà không nói một lời.
Đường Tuấn thu hồi Diễm Tự Thần Văn, khoanh chân ngồi ở quảng trường bên ngoài cung điện.
Bên ngoài cung điện là biển lửa vô tận cùng các loại sinh linh lửa cường đại, cho dù anh có Diễm Tự Thần Văn, cũng không nắm chắc an toàn rời đi.