*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên khí tuy rằng là bảo vật cấp bậc Động Hư Cảnh, nhưng phải biết rằng rất nhiều tu sĩ Động Hư Cảnh đều không có thiên khí, sử dụng đều là vương khí. Một kiện thiên khí bán thành phẩm, đủ để cho rất nhiều người mạnh Động Hư Cảnh đều ra mặt tranh đoạt.
“Một kiện thiên khí bán thành phẩm, chỉ sợ có thể bán ra mấy trăm triệu linh thạch cực phẩm.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ động. Thiên khí bán thành phẩm, nếu như mời thầy luyện khí thông thạo rèn lại từ đầu, có xác suất rất lớn thăng cấp thành thiên khí chân chính.
Ngoại trừ thiên khí bán thành phẩm ra, còn có không ít bảo vật hiếm thấy, Đường Tuấn cũng không có hứng thú gì. Chẳng qua khi anh nhìn thấy một kiện vật phẩm trong đó, ánh mắt sáng ngời.
Bản đồ hồ Hỏa Viêm sao? Đường Tuấn chỉ vào một hàng trên danh mục.
Nơi đó viết vài chữ được mạ vàng “Bản đồ hồ Hỏa Viêm”.
Trưởng lão Khúc lắc đầu nói: “Đây chỉ là bản đồ một khu của hồ Hỏa Viêm. Hồ Hỏa Viêm lớn như vậy, khu vực trung tâm nhất ngay cả người tu hành Động Hư Cảnh đỉnh phong cũng không dám tùy tiện đi vào, làm sao có thể có bản đồ hoàn chỉnh. Phần bản đồ này là một vị tu sĩ Động Hư Cảnh thế chấp cho hội đấu giá của chúng tôi, cậu ta quanh năm thám hiểm ở hồ Hỏa Viêm, đối với một phần khu vực ngược lại ghi chép vô cùng chi tiết.“
Đường Tuấn gật đầu.
Trong lòng anh đối với hội đấu giá Liễu Sơn lại coi trọng vài phần. Bên ngoài đồn đãi, chủ nhân hội đấu giá Liễu Sơn là cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong. Nhưng dám bán đấu giá vương khí bán thành phẩm, lại có thể làm cho tu sĩ Động Hư Cảnh chủ động thế chấp loại vật trân quý như bản đồ hồ Hỏa Viêm này. Hiển nhiên không chỉ đơn giản là cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong.
“Mình cảm ứng được khí tức Tiên Thiên Thần Văn trong hồ Hỏa Viêm, nếu như có thể đạt được bản đồ này, hẳn là có trợ giúp rất lớn.“
Trong lòng Đường Tuấn nghĩ.
Anh nhận lấy lời mời và nói với Trưởng lão Khúc: “Ngày mai tôi sẽ đến.”
Trưởng lão Khúc cũng nở nụ cười. Có một người giàu có như Đường Tuấn tham gia đấu giá hội, ông ấy cũng rất vui vẻ.
Cùng trưởng lão Khúc tán gẫu một hồi thì Đường Tuấn rời khỏi phòng đấu giá Liễu Sơn, anh vội vàng tìm một chỗ đột phá tu vi.
Sau khi Đường Tuấn rời đi, trưởng lão Khúc lập tức lấy ra ngọc bài truyền tin, báo cáo chuyện này.
Thông báo xong không lâu, thì một bóng dáng xuất hiện trước mắt ông ấy. Bóng dáng này nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng vô cùng cao lớn, gần một trượng, khí tức tản mát ra ngay cả không gian cũng hơi vặn vẹo.
“Hội trưởng.” Trưởng lão Khúc cung kính nói, đồng thời lấy nhẫn không gian đặt ba mươi khối đá linh hồn đưa lên.
Bóng dáng này chính là hội trưởng Liễu Sơn của hội đấu giá Liễu Sơn.
Liễu Sơn cảm giác một lát, nhíu mày, nói: “Đá linh hồn rất thú vị. Nó chỉ mới được hình thành không lâu.”
“Vừa mới thành hình không lâu.” Trưởng lão Khúc khó hiểu.
Trong nhận thức của ông ấy, đá linh hồn đều là tự nhiên hình thành, thời gian hao phí đều lấy vạn năm làm đơn vị. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến đá linh hồn đắt đỏ như vậy. Đá linh hồn gần như thuộc về loại tài nguyên không thể tái tạo.
Liễu Sơn nói: “Thời gian hình thành những đá linh hồn này sẽ không vượt qua trăm năm, thậm chí còn ngắn hơn, lực Hồn Nguyên bên trong vẫn còn phát triển.”