Một đám thủ vệ nhìn cha con Phong Ngự Lôi tự mình tiễn Đường Tuấn ra khỏi thành, không thể không nói thầm trong lòng. Có thể làm cho thành chủ tự mình tiễn đưa, không biết là nhân vật lớn nào.
Đợi đến khi cha con Phong Ngự Lôi cùng đám người Mộ Thanh rời đi, tên thủ vệ kia mới nặng nề thở ra. Vừa rồi Đường Tuấn cùng Phong Ngự Lôi tới, cậu ta sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất.
“Từ Hổ, cậu làm sao vậy?” Mấy người bạn nhìn thấy bộ dáng của cậu ta thì vội vàng hỏi.
Từ Hổ cười khổ một tiếng không biết nên nói như thế nào. Cậu ta mới mắng tên kia là bệnh thần kinh, nhưng chớp mắt, thành chủ cùng đại tiểu thư tự mình đưa tên kia ra khỏi thành.
“Chẳng lẽ lúc trước anh ta không phải nói lung tung.” Bỗng nhiên, trong đầu Từ Hổ hiện lên một ý niệm đáng sợ.
Tâm trí cậu ta ngừng ta, vội vàng kiểm tra linh hồn.
Ngay sau đó, thân thể cậu ta không thể di chuyển.
Không biết từ khi nào trong linh hồn cậu ta có thêm một luồng khí tức khác thường, chính là triệu chứng nhiễm căn bệnh lạ.
“Xong rồi xong rồi.” Từ Hổ lần này rốt cuộc chống đỡ không nổi, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Trong đầu cậu ta không tránh khỏi hiện ra cảnh tượng lúc ấy cười nhạo tên kia. Hiện tại xem ra mình mới bị bệnh thần kinh rồi, người ta có lòng tốt nhắc nhở, bản thân lại coi là trò đùa.
Đường Tuấn vừa rời khỏi thành Trấn Khúc, thì tức tốc chạy về phía thành Phục Liễu. Thành Phục Liễu cách thành Trấn Khúc có một đoạn khoảng cách, cho dù anh chạy hết tốc độ, chỉ sợ phải hơn mười canh giờ.
“Đó chính là hồ Hỏa Viêm đúng không?
Chạy hơn ba canh giờ, Đường Tuấn cảm giác được nhiệt độ trong không khí tăng lên rất nhiều, nếu như không phải người tu hành, chỉ sợ hô hấp mấy lần cũng không chịu nổi. Anh nhìn về phía trước và thấy một hồ nước khổng lồ. Nước hồ nước thoạt nhìn không có gì khác biệt so với nước bình thường, nhưng trên mặt hồ lại là ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, ngọn lửa cao hàng chục mét, không ngừng thiêu đốt hư không.
Đây chính là hồ Hỏa Viêm, khu vực này có chu vi hàng triệu dặm, chín tòa thành trì do thành Trấn Khúc đứng đầu được xây dựng xung quanh nó. Tuy rằng không phải cấm địa gì, nhưng vẫn nguy hiểm vô cùng, càng đi về phía trung tâm hồ Hỏa Viêm, nhiệt độ ngọn lửa càng cao. Nghe nói ngọn lửa trung tâm của hồ Hỏa Viêm ngay có thể thiêu đốt cả hư không, nơi đó không gian cực kỳ không ổn định, ngay cả Động Hư Cảnh đỉnh phong cũng không dám dễ dàng đặt chân vào. Nhưng mặc dù nguy hiểm như vậy, vẫn có rất nhiều người đến hồ Hỏa Viêm thám hiểm. Bởi vì trong hồ Hỏa Viêm có không ít bảo vật đặc thù. Ví dụ như vật quý giá của tu luyện ngọn lửa thần thông Cửu Hỏa Tuyến Liên, đá nguyên tố lửa
Nhìn hồ Hỏa Viêm tựa như biển lửa, sắc mặt Đường Tuấn chợt biến.
Chữ Tiên Thiên Thần Văn "Diễm" trong cơ thể anh bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, giống như hồ Hỏa Viêm có thứ gì đó hấp dẫn nó.
“Chẳng lẽ trong hồ Hỏa Viêm cất giấu một quả Tiên Thiên Thần Văn loại lửa khác?” Trong lòng Đường Tuấn khẽ động.
Cảm thụ được dị động của Tiên Thiên Thần Văn trong cơ thể, Đường Tuấn thầm nghĩ: “Chờ hội đấu giá hội kết thúc, giải quyết căn bệnh lạ, mình lại đi vào dò xét một chút.”
Khi đó, anh hẳn là đã đột phá đến cảnh giới Hợp Thể.
Sâu trong hồ Hỏa Viêm, ngọn lửa nơi này đã hóa thành các loại dị tượng, có rắn lửa dài tới mấy trăm thước, có voi lửa giống như một ngọn núi nhỏ. Không gian ở chỗ này đã rất không ổn định, tùy ý có thể thấy được không gian hư vô bị đốt cháy thành một cái hố đen tối ở khắp mọi nơi.
Nhưng một cung điện khổng lồ nằm yên bình ở đây.
Những quái thú hóa thành lửa đó toát ra từ hơi thở mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Hợp Thể Cảnh đỉnh phong, nhưng chúng lại không dám tới gần tòa cung điện này. Ngay cả không gian hư vô cũng không thể lay động cung điện dù chỉ một chút.