Phong Tiểu Oản quan sát Đường Tuấn khẽ nhíu mày nói: “Anh có thể giúp tôi áp chế căn bệnh lạ này sao?”
Thấy dáng vẻ Phong Tiểu Oản này nhìn Đường Tuấn, Mộ Thanh theo bản năng mà đến gần Đường Tuấn một chút.
Phong Tiểu Oản thấy thế, trong lòng lại chấm điểm cho Đường Tuấn thấp hơn một chút, thầm nghĩ: “Lại là một tên bám vào phụ nữ sao? Tu vi của anh ta và minh không khác biệt lắm, có lẽ y thuật còn không bằng thánh nữ của Độc Cô Cung này.”
Đường Tuấn nói: “Tôi thử một chút.”
Mặt Phong Tiểu Oản không biểu cảm, ngồi xuống trong đình nói: “Vậy anh thủ đi. Nếu không được thì mau chóng rời đi, đừng làm ảnh hưởng tôi tu hành.”
Trong lòng Đường Tuấn thở dài, tính tình hai cha con này thật là giống nhau.
Ở trong đình Đường Tuấn muốn ngồi đối diện với Phong Tiểu Oản, anh phóng ra một chút tinh thần lực, muốn kiểm tra mức độ nhiễm bệnh của cô ấy. Nhưng tinh thần lực của anh vừa tiếp xúc với Phong Tiểu Oản liền cảm nhận được một luồng lực cản mạnh mẽ.
Trong lòng Đường Tuấn vừa động, truyền âm nói: “Mở tinh thần ra, tôi muốn kiểm tra bệnh tình của cô.”
Phong Tiểu Oản cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải anh muốn khám bệnh cho tôi sao? Nếu ngay cả sự ngăn cản điểm tinh thần cũng không phá được vậy thì bản lĩnh của anh cũng chẳng ra gì?”
Ngoài đình, Phong Ngự Lôi cười ha ha nói: “Tuy rằng Tiểu Oản chỉ có cảnh giới Hóa Thần nhưng ở phương diện linh hồn rất có tài năng. Hiện giờ đã đạt tới Lục Phẩm trung kỳ, lợi hại hơn so với rất nhiều bác sĩ cấp sáu.”
Mộ Thanh nhìn dáng vẻ đắc ý của Phong Ngự, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia ý cười.
Rõ ràng là Phong Tiểu Oản cố ý gây khó dễ. Với loại tình huống này thì việc chữa trị sẽ rất khó tiến hành với đại đa số bác sĩ cấp sáu.
“May mắn anh Dược đã đột phá Thất Phẩm, bằng không thật đúng là bị gây khó dễ rồi.” Mộ Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Trong đình, Phong Tiểu Oản còn đang tiếp tục cùng Đường Tuấn tiến hành đọ sức tinh thần. Cô ấy thấy Đường Tuấn bị mình ngăn lại, trong lòng thậm chí còn có chút đắc ý: “Đệ tử của Độc Cô Cung cũng chẳng ra sao?”
Đường Tuấn bỗng nhiên truyền âm nói: “Đắc tội rồi.”
Phong Tiểu Oản nghe vậy, không rõ ý tứ của những lời này. Nhưng ngay sau đó, cô ấy liền cảm giác được một tinh thần lực dồi dào đánh phía mình. Sự ngăn cản của cô ấy trước tinh thần lực này thật giống như châu chấu đá xe, lập tức đã bị đánh tan.
“Thất Phẩm! Tinh thần lực của anh ta đã là Thất Phẩm!” Trong lòng Phong Tiểu Oản chấn động.
Chợt khóe miệng cô ấy lộ ra một tia cười khổ, là chính mình muốn đánh cờ cùng một vị bác sĩ cấp bảy này.
Không để ý tới sự kinh ngạc của Phong Tiểu Oản, tinh thần lực Đường Tuấn như gió xuân phong lướt qua căn nguyên linh hồn của cô ấy.
Rất nhanh, anh liền cảm ứng được một cỗ khí tức mỏng manh tồn tại bên trong linh hồn Phong Tiểu Oản, thậm chí thâm nhập tới Nguyên Anh.
“Loại này khí tức này rốt cuộc là cái gì?” Tuy rằng trước đó đã từng cảm ứng một lần, nhưng Đường Tuấn vẫn cảm thấy thực kinh ngạc.
Một luồng khí tức có thể thâm nhập linh hồn, giống như ấu trùng trong xương đi với linh hồn. Nếu khí tức này có thể khiến con người kiểm soát, chẳng phải là có thể khống chế tính mạng của người bị lây nhiễm sao.
Đã không có sự cản trở của Phong Tiểu Oản, tinh thần lực của Đường Tuấn nhanh chóng cảm giác được tất cả những khí tức tà ác trong cơ thể của cô ấy. Chỉ tiếp xúc một chút, những khí tức tà ác đó giống như là có ý thức muốn ăn mòn hồn lực của Đường Tuấn. Điều này làm cho sắc mặt anh thay đổi.