Bên ngoài Bát Phương Các rất nhiều Tu Hành giả đang sôi nổi tỏ vẻ cảm ơn Đường Tuấn.
“Nếu ngài có thể nhìn thấu bí mật của đan Hỏa Vũ, vậy thì y thuật nhất định không tồi. Không biết có thể chữa trị căn bệnh lạ này cho chúng tôi không?”
“Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ vì ngài cống hiến sức lực.”
Một đám người vây quanh Đường Tuấn, có vẻ rất kích động, đến cả những tu sĩ cảnh giới Hợp Thể kia cũng như vậy.
Đường Tuấn lắc lắc đầu, nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa có biện pháp chữa trị.”
Vừa rồi khi Mộ Thanh xem xét đan Hỏa Vũ, anh cũng âm thầm xem xét Tu Hành giả bị lây nhiễm đó, đối loại này bệnh truyền nhiễm có một chút hiểu biết, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra phương án giải quyết.
Đám người đó cũng không thất vọng, dù sao loại bệnh lạ này đến bác sĩ cấp sáu Hoàng Triều phái tới đều bó tay không có cách gì thì dù Đường Tuấn có lợi hại thì cũng không thể ngay lập tức nghĩ ra cách chữa trị như thế nào.
“Chúng tôi còn muốn đến phủ thành chủ một chuyến, Bát Phương Các này phiền các vị giữ rồi, nhất định không thể để cho bọn họ tiếp tục bán đan Hỏa Vũ.” Mộ Thanh nói với những Tu Hành giả.
Mọi người đồng loạt đồng ý, cho dù Mộ Thanh không nói, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Bát Phương Các.
Lúc này, một Tu Hành giả đứng ra, nói: “Các người muốn đến phủ thành chủ vậy thì để tôi dẫn mọi người qua đó.”
Toàn thân Tu Hành giả này mặc áo giáp, trên mặt mang theo mũ sát, chỉ có đôi mắt và miệng lộ ra bên ngoài. Trên người toả ra khí tức quyết đoán và đanh thép, còn có sát khí nồng đậm.
“Xích Vân là thống lĩnh hộ vệ của phủ thành chủ, anh ta dẫn các người qua đó là vô cùng hợp lý.” Có người cười nói.
“Vậy cảm ơn anh Xích Vân.” Đường Tuấn nói.
Xích Vân nhếch miệng cười, nói: “Lần này anh vạch trần âm mưu của Bát Phương Các thì chúng tôi phải cảm ơn mới phải. Đi thôi, tôi dẫn anh tới phủ thành phủ.”
Có Xích Vân dẫn đường, đoàn người Đường Tuấn và Mộ Thanh nhanh chóng tới một tòa biệt thự rất lớn phía trước.
Ở của biệt thự có bảy, tám thủ vệ đang đứng khi nhìn thấy Xích Vân liền đồng thời hành lễ. Xích Vân mang theo mấy người, không có gặp mất cứ trở ngại nào để vào phủ thành chủ, anh ta nói: “Con gái của thành chủ nhiễm căn bệnh lại, mấy ngày nay thành chủ vẫn luôn nghĩ cách, người bình thường vốn dĩ không cho gặp mặt. Nhưng y thuật của ngài Dược cao siêu như vậy có lẽ có thể giúp được thành chủ.”
Xích Vân dẫn đám người Đường Tuấn tới bên ngoài một đại sảnh rộng lớn, cách đó rất xa có thể nghe được từ trong đại sảnh truyền ra âm thành tức giận: “Phế vật, các người không phải là bác sĩ Hoàng Triều sao, mộ căn bệnh nhỏ như vậy mà không thể chữa trị, vậy giữ các người lại còn có ích lợi gì?”
“Thành chủ tha mạng.”
“Thành chủ tha mạng, loại này bệnh thật sự kỳ lạ, e rằng chỉ có bác sĩ cấp bảy mới có cách.”
“Bát Phương Các ra một loại đan Hỏa Vũ, nghe nói nó có thể trị loại bệnh lạ này, thành chủ có thể đi tìm các chủ của Bát Phương Các.”
Xích Vân cười khổ một tiếng, nói: “Thành chủ cũng chỉ có một người con gái cho nên rất thương yêu. Từ sau khi cô ấy nhiễm căn bệnh lạ, thành chủ đã tìm rất nhiều bác sĩ hưng đều không có bất cứ cách gì.”
Một lát sau, các bác sĩ với bộ dạng chật vật từ trong đại sảnh đi ra.
“Thành chủ, tôi có việc cần bẩm báo.” Xích Vân ở bên ngoài cung kính hô.
“Là Xích Vân vào đi.” Thành chủ thanh âm vang lên.