Chiến Thần Thánh Y

Chương 2423




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quý Đồng và mấy trưởng lão sảnh ngoài mới lên cấp lại trợn tròn mắt, đặc biệt là Quý Đồng và cô gái trước đó theo Quý Đồng mỉa mai Đường Tuấn.  

Sắc mặt cô gái trắng bệch, ánh mắt mang theo sợ hãi, run giọng nói: "Tôi, tôi dám mắng cả đại trưởng lão."  

Quý Đồng ở một bên trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Xong rồi, xong thật rồi."  

Dược Đường trở thành đại trưởng lão, tương đương với tất cả kế hoạch và hy vọng của anh ta trở thành vô dụng.  

"Sao cậu ta lại là đại trưởng lão chứ? Cậu ta có tư cách gì làm đại trưởng lão?"  

Trong lòng Quý Đông rất không cam tâm.  

Lúc này mới qua bao lâu, Dược Đường từ một nhân vật nhỏ bé anh ta không đặt ở trong mắt lắc mình biến thành đại trưởng lão Độc Cô Cung.  

"Khốn nạn, Hạ Nam Phi, đời trước tao tạo nghiệp gì thế mà thu mày làm đệ tử." Giờ khắc này Quý Đồng hận không thế lôi xác Hạ Nam Phi ra quật, nếu không phải do nó, sao mình sẽ sống chết với Dược Đường.  

Vài người đều yên lặng đứng xa Quý Đồng một chút, ánh mắt nhìn anh ta giống như nhìn người chết.  

"Tiếp theo mời đại trưởng lão phát lệnh bài cho mấy vị trưởng lão sảnh ngoài mới lên." Trưởng lão sảnh trong chủ trì khảo hạch nói.  

Mấy vị trưởng lão sảnh ngoài mới lên nơm nớp lo sợ bước lên đài cao. Trước đó bọn họ gặp được Đường Tuấn, tuy rằng không châm chọc khiêu khích như Quý Đồng, nhưng cũng không cho anh ánh mắt thân thiện. Nếu như Đường Tuần so đo mà nói, ngày sau bọn họ sẽ rất khó sống ở Độc Cô Cung  

Mấy người cúi đầu, tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng đường Tuấn.  

Ai mà ngờ Đường Tuấn cũng không nói chỉ, chỉ lấy lệnh bài trưởng lão sảnh ngoài phát cho bọn họ. Mấy người cầm lệnh bài trong tay như trút được gánh nặng. Bọn họ quay đầu nhìn về phía sau cùng.  

"Dược Đường, cậu muốn giết cứ giết. Bại trong tay cậu, tôi bại không oan." Quý Đồng trầm giọng nói.  

Tên trưởng lão sảnh trong chủ trì khảo hạch nghe vậy, vẻ mặt lạnh đi, ánh mắt lạnh như băng hướng đến Quý Đồng nói: "Đại trưởng lão, cậu ta có thù oán với anh sao?"  

Ngay cả Quý Đồng đã chuẩn bị sẵn tâm lý lúc này cũng không nhịn được mà căng thẳng. Chỉ cần Đường Tuấn gật đầu, thì anh ta xong rồi. Đại trưởng lão mới lên ai không muốn nịnh bợ một chút. Giờ khắc này Quý Đồng mới cảm giác được cụm từ thế sự xoay vần là như thế nào.  

Trước đó không lâu, bản thân anh ta còn có thể đuổi giết Dược Đường, thế mà hiện tai, ngay cả dũng khí đứng trước mặt Dược Đường anh ta cũng không có.  

Nhìn thấy bộ dáng Quý Đồng, Đường Tuấn bỗng thấy buồn cười.  

Đây là Quý Đồng không ai bì được, không coi ai ra gì sao?  

Đường Tuấn thất thần một lát, sau đó lắc đầu nói: "Không coi là có cừu oán. Nhưng mà phương diện đức hạnh của y sư Quý Đồng còn cần hoàn thiện một chút."  

Nói xong, anh đưa lệnh bài trưởng lão sảnh ngoài cho Quý Đồng.