Đá linh hồn.
Đường Tuấn mừng như điên.
Thế mà anh lại ngưng tụ ra được một viên đá linh hồn.
Anh cẩn thận cảm nhận xuống, lượng lực hồn nguyên bên trong viên đá linh hồn này khoảng chừng một phần mười so với viên đá linh hồn lúc trước. Để nói ra thì hơi ít một chút nhưng mà quan trọng nhất là, loại đá linh hồn này anh có thể sản xuất ra được. Có Tiểu Thanh ở đây, anh có thể sản xuất ra số lượng lớn đá linh hồn! Đối với người khác đá linh hồn vô cùng hiếm có, còn anh thì lại có thể lấy được dễ dàng.
Vốn Đường Tuấn còn lo lắng để bản thân đột phá đến cảnh giới hợp thể còn cần số lượng lớn bảo vật và tài nguyên, nhưng từ khoảng khắc này trở đi, anh đã không cần phải lo lắng nữa. Có Tiểu Thanh, tương đương với anh có được nguồn đá linh hồn vô tận. Mà dựa theo giá cả thị trường, một viên đá linh hồn được Tiểu Thanh ngưng tụ ra, ít nhất có thể đổi được năm trăm vạn linh thạch cực phẩm.
Chỉ cần lợi dụng năng lực này, Đường Tuấn cảm giác không bao lâu nữa mình có thể giàu ngang với một quốc gia, trở thành kẻ có tiền nhất trong tinh vực Chu Tước. Đương nhiên việc ngưng tụ hồn thạch phải tiến hành ở dưới tình huống không ảnh hưởng đến tiến độ tu vi của bản thân anh.
Anh liên tục ngưng tụ ra mười viên đá linh hồn, thấy Tiểu Thanh có vẻ mệt mỏi, mới bắt đầu dừng lại.
Đường Tuấn nhìn mười viên đá linh hồn trước mặt, khóe miệng lộ ra mỉm cười, thầm nghĩ: "Tiếp theo mình chỉ cần tìm cơ hội đổi số đá linh hồn này thành linh thạch, hơn nữa cũng phải sửa chữa Thần Tàng quyết nữa."
Thần Tàng quyết là công pháp anh ngộ ra từ núi Yên Tử. Anh tu hành một đường đến nay, không thể không kể đến công lao của Thần Tàng quyết. Nhưng đến cảnh giới hiện tại, tuy rằng anh còn có thể tiếp tục tu luyện Thần Tàng quyết, nhưng tiến độ có chút không theo kịp. Nhưng anh cũng không định từ bỏ Thần Tàng quyết mà chuẩn bị sửa chữa hoàn thiện nó.
Nếu như là người khác, muốn sửa chữa hoàn thiện một bộ công pháp có lẽ rất khó. Nhưng trong cơ thế anh có tiên thiên thần văn thông suốt, trong đó còn có hai chữ Hỗn Độn. Có được một cái tiên thiên thần văn, đủ để cho người ta bước thẳng trên đường lớn, tránh được rất nhiều đường vòng, càng đừng nói số tiên thiên thần văn anh có được không chỉ một cái.
"Chắc cũng đến thời gian rồi, mình nên đi ra ngoài thôi." Đường Tuấn duỗi thẳng lưng đi ra bên khỏi tu viện.
Anh tu hành mất hơn nửa tháng, sợ rằng khảo hạch trưởng lão sảnh ngoài cũng đã xong.
Lúc này trong một quảng trường Độc Cô Cung.
Quý Đồng và năm sáu vị y sư đứng song song cùng một chỗ, trên mặt anh ta mang theo ý cười.
"Cuối cùng cũng thông qua khảo hạch, Dược Đường đã không có cách gì chèn ép mình nữa." Nắm tay Quý Đồng nắm chặt.
Trải qua mấy ngày kiểm tra khảo hạch, cuối cùng anh ta cũng trở thành trưởng lão sảnh ngoài.
Người chủ trì khảo hạch trưởng lão sảnh ngoài là một vị trưởng lão sảnh trong, ông ta quét mắt nhìn mấy người Quý Đồng một cái, cất cao giọng nói: "Chúc mừng mọi người trở thành trưởng lão sảnh ngoài của Độc Cô Cung. Đợi một lát nữa đại trưởng lão sẽ tự mình phát lệnh bài trưởng lão sảnh ngoài cho mọi người, hiện tại mọi người có thể đi nghỉ ngơi một lát."
Trưởng lão sảnh trong vừa mới nhận được tin tức, Đường Tuấn vừa xuất quan, đang trên đường đến đây.
Mấy người Quý Đồng liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Thế mà để đại trưởng lão tự mình phát lệnh bài cho chúng ta, đây là vinh quang của chúng ta nha."