Nguyên Bằng híp mắt lại, trong ánh mắt lóe lên sự giết chóc âm u lạnh lẽo.
Ông lão Đan Thanh lại hừ lạnh một tiếng, giống như đang cảnh cáo Nguyên Bằng. Ông ta thầm nghĩ: “Lại có thể luyện thành thức thứ ba Đồ Ngư Long, thiên phú linh hồn của tên này ngược lại không tệ. Chỉ là không biết có thể hoàn thành bao nhiêu?”
Đường Tuấn sử dụng tới thức thứ ba của Đồ Ngư Long, con rồng bạc kia đột nhiên chui vào trong linh hồn đệ tử Độc Cô Cung kia. Rồng bạc giống như mang theo sự kỳ dị nào đó ra sức cắn nuốt, nó còn hòa sợi không khí màu xám vào trong lình hồn, từng chút một cắn nuốt sạch sẽ.
Một phần, hai phần.
Trong chớp mắt Đường Tuấn đã chữa lành hơn ba phần cho đệ tử Độc Cô Cung này, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Sáu phần.
Tám phần.
Ánh mắt Nguyên Bằng cực kỳ khiếp sợ. Tám phần là cực hạn của đại trưởng lão sảnh trong ông ta.
Một lát sau.
Chín phần.
“Chẳng lẽ cậu ta còn có thể hoàn toàn chữa lành vết thương linh hồn sao?” Giờ phút này không biết bao nhiêu đệ tử trong cung điện đều thầm nghĩ.
Giống như nước chảy thành sông, Đường Tuấn không hề ngừng lại. Một sợi không khí màu xám cuối cùng cũng bị rồng bạc nuốt chửng sạch sẽ.
Mười phần.
Toàn sân hoàn toàn tĩnh mịch
“Ông Hứa, có phải tôi đang nằm mơ không.”
“Ông đây còn muốn hỏi cậu nè? Vết thương linh hồn Táng Hồn Cốc tạo thành lúc nào trở nên dễ chữa như vậy?”
“Ông Hứa, ông đừng đùa. Hai ngày trước không phải có người tìm đến cửa xin ông chữa vết thương Táng Hồn Cốc sao, ông chữa được sáu phần, lúc đó ông còn nói khoác một phen với tôi, nói y thuật mình đã tiến rất xa.”
“Thằng nhóc thúi, cậu muốn chết à.”
Sau khi im lặng thời gian dài, rất nhiều người trong cung đều nhỏ giọng trò chuyện, trong lúc nói chuyện đều đầy khiếp sợ và khó hiểu.
“Tên này khẳng định dùng bí pháp gì rồi, anh ta là đồ lừa đảo.” Sau khi Nguyên Vĩnh Phát khiếp sợ, anh ta chỉ vào Đường Tuấn quát lên.
Anh ta vừa nói xong thì lập tức phát hiện rất nhiều trưởng lão trong cung dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn anh ta. Anh ta lập tức hiểu được nếu như Đường Tuấn thật sự dùng bí pháp gì chữa lành vết thương cho đệ tử Độc Cô Cung kia, vậy cũng là bản lĩnh của người ta, sao được xem là lừa đảo? Y thuật cũng không thể đi đường tắt. Huống chi Đường Tuấn còn dùng Đồ Ngư Long của Độc Cô Cung, mọi người đều thấy rõ ràng. Nếu như như vậy đều là lừa đảo, vậy Độc Cô Cung tính là gì? Những lão già tu hành Đồ Ngư Long mấy chục năm thậm chí hàng trăm năm tính là gì?
Sau khi linh hồn trở về vị trí cũ, đệ tử Độc Cô Cung Đường Tuấn đã chữa trị kia khôi phục thần trí, cậu ta nhìn tất cả trưởng lão ngồi giữa sân mà sợ đến nỗi run rẩy hai chân, cậu ta vội vã cung kính hành lễ.
Ánh mắt Nguyên Bằng lộ ra ánh sáng thần thánh nhìn chằm chằm tên đệ tử kia, ánh mắt của ông ta nhìn thẳng vào linh hồn.
“Linh hồn trong suốt không một hạt bụi, không chỉ loại trừ luồng không khí màu xám, thậm chí còn gột rửa linh hồn một lần. Tên đệ tử này vốn dĩ thiên phú tu luyện chỉ có thể coi là dưới bậc trung, bây giờ lại trên trung bình rồi, thiên phú tăng liên tiếp hai cấp.” Nguyên Bằng càng nhìn càng khiếp sợ.
Ông ta nhíu mày rất sâu. Ông ta cũng tu hành Đồ Ngư Long, năm thức của Đồ Ngư Long, ông ta đã sớm luyện thành thức thứ năm. Ông ta cũng từng thử dùng Đồ Ngư Long chữa trị vết thương linh hồn. Nhưng ông ta đã dốc hết sức, hơn nữa còn dùng thức thứ năm của Đồ Ngư Long cũng chỉ có thể miễn cưỡng chữa lành vết thương gần sáu phần, mà Đường Tuấn dùng thứ thứ ba của Đồ Ngư Long vậy mà có thể hoàn toàn chữa lành. Đây chẳng phải nói trình độ Đồ Ngư Long của đối phương còn lợi hại hơn ông ta mấy chục lần.