*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn vẻ mặt Mộ Thanh, ông lão Đan Thanh lắc đầu bất đắc dĩ, thầm nói: “Mộ Thanh, con ngây thơ quá, đợi lát nữa có kết quả rồi thì con sẽ hối hận.”
Nguyên Vĩnh Phát rất nhanh đã chữa trị xong, ông lão Đan Thanh và Nguyên Bằng tự mình kiểm tra anh ta, kết quả cuối cùng chính là Nguyên Vĩnh Phát đã hoàn thành tới ba phần rưỡi.
Ba phần rưỡi, nhìn có vẻ rất ít. Nhưng phải biết có vài trưởng lão sảnh trong cũng chỉ đạt được bốn phần mà thôi.
Đến cuối cùng chỉ còn sót lại Đường Tuấn còn đứng bất động.
“Tên này đang làm gì thế?” Nguyên Vĩnh Phát khoanh tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn.
“Có thể làm gì, có lẽ đang kéo dài thời gian. Biết mình không sánh bằng cậu Nguyên, cho nên có thể kéo được thì kéo.” Có người chế giễu nói.
Nguyên Vĩnh Phát lắc đầu, cân nhắc nói: “Tôi đánh giá anh ta cao rồi. Anh ta quả nhiên không có tư cách làm đối thủ của tôi.”
Anh ta lại nhìn về phía Mộ Thanh nói: “Mộ Thanh, bây giờ chắc cô thất vọng rồi nhỉ. Đừng nói so với tôi, cho dù so với những đệ tử khác, anh ta cũng không sánh bằng.”
Mộ Thanh cắn chặt môi, không nói một lời.
Thời gian kết thúc sát hạch sắp đến rồi, Đường Tuấn vẫn không có bất cứ động tác gì.
Nguyên Bằng phất tay áo, hừ lạnh nói: “Tôi thấy không cần tiếp tục nữa, cậu ta như vậy vốn dĩ là đang lãng phí thời gian của chúng ta.”
Ai ngờ Nguyên Bằng vừa dứt lời, Đường Tuấn bỗng nhiên cử động.
Chỉ thấy bàn tay Đường Tuấn chụp một phát l3n đỉnh đầu đệ tử Độc Cô Cung kia, một lát sau lập tức có một sợi không khí màu xám bán trong suốt từ từ xuất hiện. Dáng vẻ kia giống như đúc đệ tử Độc Cô Cung anh chữa trị.
Lại thêm một đoàn ánh sáng màu bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tuấn.
“Đồ Ngư Long. Anh ta vậy mà học Đồ Ngư Long.”
Nguyên Bằng, ông lão Đan Thanh, còn có rất nhiều trưởng lão cùng đều nhận ra. Đoàn ánh sáng màu bạc này chính là thức đầu tiên của Đồ Ngư Long.
“Mộ Thanh, xảy ra chuyện gì?” Ông lão Đan Thanh cau mày nói.
Mộ Thanh vội vàng nói ra sự việc, nhưng chuyện Đường Tuấn luyện thành thức thứ ba cô ấy lại không nói.
Lông mày ông lão Đan Thanh vẫn nhíu chặt: “Xem ra cậu ta còn có chút thiên phút, chỉ nhìn một lần vậy mà đã thi triển được.”
Trong ánh mắt của Nguyên Bằng lộ ra sự lạnh lẽo âm u: “Cung chủ, người này học trộm tuyệt học của Độc Cô Cung tôi, cậu ta đáng chết.”
Ông lão Đan Thanh nói: “Cậu ta còn đang tham gia sát hạch, chờ sau khi sát hạch kết thúc rồi nói.”
Nguyên Bằng vẫn còn muốn nói nhưng bỗng nhiên ông ta choáng váng.
Chỉ thấy ánh sáng màu bạc chớp tắt trước mặt Đường Tuấn, tạo thành một con cá lớn có vẩy cá cực kỳ chân thật.
Thức thứ hai của Đồ Ngư Long.
Nguyên Vĩnh Phát khiếp sợ.