*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa anh càng sốt ruột với việc gia tăng tu vi, vừa nãy đối mặt cường giả cảnh giới Động Hư như Nguyên Bằng, năng lực của anh liền không chống đỡ nổi.
Trong cung điện trên đảo, tại nơi có hồ nước khổng lồ.
Nguyên Bằng vẫn đứng trên đôn đá, giống như chưa từng dịch chuyển.
Lúc này trên mặt hồ to lớn xuất hiện một bóng người. Chỉ có cái bóng, không nhìn thấy chính diện. Nhưng ông ta đứng ở đó lập tức giống như chúa tể duy nhất, khống chế tất cả.
Trên mặt Nguyên Bằng lộ ra vẻ cung kính nói: “Đặc sứ, vừa nãy tôi đã điều tra người kia, cũng không có chỗ đặc biệt gì.”
“Nguyên Bằng, ông lại không giết cậu ta.” Bóng người kia nói.
Nguyên Bằng cười nói: “Cậu ta còn không đáng để tôi ra tay. Tôi nghĩ Nguyên Vĩnh Phát tự tay đánh bại cậu ta, chuyện này có tác dụng rất lớn với việc công kích lòng đề phòng của Mộ Thanh, có lợi cho tương lai nắm giữ Độc Cô Cung của tôi. Hơn nữa tôi cũng không muốn bởi vì một thằng nhóc chết tiệt mà đối đấu với ông lão Đan Thanh kia.”
Bóng người kia nói: “Ông đúng là cẩn thận thật. Nếu như người đó có một chút đặc biệt nào, chỉ sợ ông sẽ lập tức giết cậu ta nhỉ.”
Nguyên Bằng cười không nói.
Bóng người kia trầm giọng nói: “Ông lấy Độc Cô Cung kiểu gì tôi không quan tâm, tôi chỉ xem kết quả. Sau khi ông nắm giữ được Độc Cô Cung thì giao cho tôi thứ tôi muốn là được.”
Nguyên Bằng gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Lúc này bóng người kia mới dần dần tan biến.
Vẻ mặt Nguyên Bằng nghiêm túc hơn nói: “Lẽ nào nơi đó lại sắp mở ra sao?”
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày sát hạch trưởng lão sảnh trong.
Vô số đệ tử cùng trưởng lão sảnh ngoài đều đến cung điện trên đảo chuẩn bị chứng kiến sự xuất hiện của trưởng lão sảnh trong.
Đường Tuấn và Mộ Thanh sóng vai đi vào trong cung điện chính của Độc Cô Cung. Trong cung đã có không ít người, hai người vừa tiến vào đã hấp dẫn tầm mắt rất nhiều người. Giờ phút này có tư cách ngồi trong cung ít ra cũng là cấp bậc trưởng lão sảnh trong.
“Người đó chính là Dược Đường sao? Xem ra rất trẻ, không biết y thuật thế nào?”
“Có thể khiến cho Thánh nữ Mộ Thanh coi trọng, y thuật hẳn rất khá. Chẳng qua anh ta muốn thông qua sát hạch trưởng lão sảnh trong lần này sợ rằng rất khó.”
“Đúng đấy. Nguyên Vĩnh Phát là thiên tài số một của nhà họ Nguyên, bây giờ còn luyện thành thức thứ hai Đồ Long Ngư, luận thiên phú chỉ yếu hơn Thánh nữ Mộ Thanh một bậc. Cho dù là gốc gác hay thiên phú, Nguyên Vĩnh Phát mới là kẻ có hy vọng thắng lợi cuộc sát hạch lần này nhất.”
“Nếu như lần này Nguyên Vĩnh Phát không tham gia, có lẽ anh ta thật sự có cơ hội trở thành trưởng lão sảnh trong ngoại lệ đầu tiên của Độc Cô Cung ta, nhưng đáng tiếc.”
Một đám người đang nhỏ giọng bàn luận, cũng không phải rất xem trọng Đường Tuấn.