“Có anh Phát ở đây. Nhà họ Nguyên chúng ta sẽ có thể trấn áp những gia tộc khác.”
“Đúng lúc tối nay Độc Cô Cung chúng ta có tổ chức tiệc cho các đệ tử trẻ, đến lúc đó, nói chuyện này ra cũng đủ khiến cho đệ tử của các gia tộc khác kinh sợ rồi.”
Nguyên Lệ và những người khác lần lượt phát biểu ý kiến. Nguyên Vĩnh Phát ở một bên lắng nghe, giữa hai lông mày lộ ra vẻ tự mãn không cách nào che giấu được.
“Cụ tổ nói không sai, mình nên nhìn xa hơn. Với thực lực hiện tại và tài năng mà mình đã thể hiện, xem ra ở toàn bộ tinh vực Chu Tước, mình đứng thứ hai không ai dám giành thứ nhất. Mộ Thanh, tôi sẽ để cho cô hiểu rằng, chỉ có Nguyên Vĩnh Phát tôi mới xứng đáng với cô. Còn về phần thằng đàn ông mà cô mang về, chẳng bao lâu nữa cô sẽ biết sự khác biệt giữa anh ta và tôi là như thế nào.”
Trong lòng Nguyên Vĩnh Phát vô cùng đắc ý, rất kỳ vọng vào bữa tiệc tối nay. Anh ta rất muốn xem biểu hiện của Mộ Thanh khi biết anh ta đã luyện thành thức thứ hai, còn có cái người tên là Dược Đường kia so với anh ta cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Cân nhắc hầu hết đệ tử đều không đạt tới Cảnh Giới Hợp Thể, lần này Độc Cô Cung chọn địa điểm tổ chức tiệc cho các đệ tử là ở một trấn nhỏ bên dưới cung điện trên đảo.
Tuy là một thị trấn nhỏ, nhưng nó có bán kính hàng chục km. Có điều, khoảng cách này không là gì đối với các đệ tử của Thánh Địa, thậm chí một số còn không thể thi triển được.
“Anh Dược, trấn Sơn Long này là nơi các đệ tử Độc Cô Cung chúng tôi thường tụ tập va giao lưu với nhau đấy.” Mộ Thanh dẫn Đường Tuấn vào một thị trấn nhỏ.
Hai người sánh bước bên nhau, thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử của Độc Cô Cung
“Chị Thu Linh.” Nhìn thấy một cô gái, Mộ Thanh vội vàng chủ động chào hỏi.
Có thể khiến cho Mộ Thanh luôn lạnh lùng cư xử như vậy, cô gái này chắc hẳn có một mối quan hệ tốt với Mộ Thanh. Không ngờ, cô gái tên Thu Linh chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Thanh một cái, hừ một tiếng, rồi bỏ đi mà không hề có ý định đáp lại lời chào của Mộ Thanh.
“Cậu thấy không, Thánh nữ Mộ Thanh đến rồi.”
“Chị ta hiện tại có tư cách gì để trở thành thánh nữ của Độc Cô Cung chúng ta hả, lại dám thực sự mang một người đàn ông từ bên ngoài trở về. Tôi còn nghe nói rằng vì để cho Độc Cô Cung chúng ta bảo vệ người đàn ông của mình, chị ta còn trơ trẽn tiến cử người đó làm trưởng lão sảnh trong nữa chứ.”
“Còn có chuyện như vậy sao? Trước đây tôi còn tưởng là do y thuật của người đó rất giỏi, cho nên cung chủ mới cho bọn họ ngoại lệ.”
“Dẹp đi, Độc Cô Cung ở tinh vực Chu Tước cũng có mấy trăm nghìn năm lịch sử rồi, chưa từng thấy bác sĩ giỏi nào, nhưng không ai có ngoại lệ cả. nếu nói chị ta không sử dụng đặc quyền của Thánh nữ, thì tôi không tin đâu.”
“Thì ra là như vậy. Thảo nào ngày cả Thu Linh, bạn tốt của chị ta cũng không quan tâm đ ến chị ta. Đáng đời chị ta.”
Xung quanh vang lên nhiều giọng nói bán tán dị nghị, nhiều người trong số họ còn nói rất khó nghe. Bọn họ hạ giọng nói, nhưng căn cứ tu vi của Mộ Thanh làm sao có thể không nghe thấy.
Họ cố ý muốn nói cho Mộ Thanh nghe.
Sắc mặt Mộ Thanh có chút mất tự nhiên, cô ấy nhìn bóng lưng của Thu Linh cắn chặt môi, lẩm bẩm nói: “Không phải như thế, không phải như thế.”
Vẻ mặt cô ấy càng thêm kiên quyết, nói: “Anh Dược, tôi phải giải thích rõ ràng chuyện này với họ. Tôi mang tiếng là chuyện nhỏ, nhưng anh khảo hạch trưởng lão sảnh trong chỉ có một lần, không thể có bất kỳ vấn đề gì xảy ra được."
Nói xong, cô ấy đi về phía một nhóm đệ tử ở Độc Cô Cung