Nguyên Vĩnh Phát lắc đầu thắc mắc.
Ông lão nói: “Đó là bởi vì tầm nhìn và lòng dạ của cháu quá hạn hẹp.”
Ông lão chỉ vào hồ nước trước mặt và nói: “Nếu như trong lòng cháu có thể chứa được cái hồ này, thì cháu có thế nhìn được hồ của thế giới. Nếu trong lòng cháu có sông, núi, biển cả, thì cháu có thể thấy được sông, núi, biển cả trên thế giới. Cháu là đệ tử ưu tú nhất của nhà họ Nguyên chúng ta, có ưu thế hơn nhiều so với người thường. Đã như vậy thì cháu muốn làm gì thì làm chứ, cần gì phải bảo Nguyên Lệ dùng thủ đoạn cỏn con như thế, cháu làm cho ông thất vọng quá rồi…”
Nguyên Vĩnh Phát không dám phản bác, ông lão này chính là cụ tổ của nhà họ Nguyên, đồng thời cũng là trưởng lão sảnh trong Độc Cô Cung, chỉ đứng sau cung chủ.
Ông ta nói tiếp: “Nếu chúa thích Mộ Thanh thì lập tức đi mà theo đuổi nó Cháu là con cháu của Nguyên Bằng ta, được cháu để mắt đến là vinh hạnh cho nó rồi. Nếu như nó không chịu, vậy thì cháu buộc nó phải chịu, chứ đừng giở mấy trò trẻ con, làm cho người khác chế giễu.”
Nguyên Vĩnh Phát tưởng đâu cụ tổ sẽ khiển trách mình, nhưng khi nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm một hơi, trên mặt bất giác nở nụ cười. Anh ta gật đầu nói: “Cụ tổ dạy rất phải ạ, tầm nhìn của cháu hạn hẹp quá rồi.”
Ông ta vui mừng nói: “Cháu hiểu được là tốt rồi. Về người việc tuyển chọn trưởng lão sảnh trong, hai ngày qua ta có nghe được một chuyện thế này. Anh ta tâm phúc của Ly Thanh Tâm, mà Ly Thanh Trần gần như đã được xác định là Thần Đế nhiệm kỳ kế tiếp. Vì vậy, khi giải quyết sự việc, cháu nhất định phải nắm chắc và có chừng có mực nhé.”
Nguyên Vĩnh Phát nói: “Cụ tổ yên tâm đi. Cháu chắc chắn sẽ làm rất sạch sẽ, để thần không biết, quỷ không hay.”
Ông ta nói: “Năng lực hiểu biết của cháu tốt. Cố gắng chăm chỉ tu luyện vào, mau mau tiến vào hàng cấp bảy.”
Trong lòng Nguyên Vĩnh Phát thở dài.
Sao anh ta không muốn bước lên hạng bảy càng sớm càng tốt chứ? Nhưng trở thành bác sĩ cấp bảy khó hơn nhiều so với luyện thức thứ hai Đồ Ngư Long Đao. Luyện thành thức thứ hai Đồ Ngư Long Đao anh ta còn có tự tin, nhưng còn bác sĩ cấp bảy thì anh không tự tin chút nào cả. Trước đây nhà họ Nguyên cũng xuất hiện một số thiên tài không thua kém gì hắn, nhưng phần lớn những người đó cả đời đều bị kẹt ở ngưỡng cửa bậc bảy.
Cấp độ thứ sáu là nghiên cứu linh hồn, còn cấp độ thứ bảy là phân tích và nghiên cứu sâu hơn những bí ẩn của linh hồn. Một số bác sĩ cấp bảy giỏi thậm chí có thể chia linh hồn thành nhiều phần mà không làm tổn hại đến bản nguyên của linh hồn, do đó có thể tu luyện kỹ thuật phân chia. mà toàn bộ Độc Cô Cung chỉ có ba bác sĩ cấp bảy mà thôi. Điều này cho thấy việc trở thành một bác sĩ cấp bảy khó khăn như thế nào. Chỉ cần anh ta tu luyện Đồ Ngư Long Đao đến được thức thứ ba, thì coi như là bác sĩ cấp bảy sơ cấp rồi.
“Được rồi, cháu đi đi. Vị bác sĩ tên Dược Đường này nhiều nhất chỉ là cấp dưới của Ly Thanh Trần mà thôi, cho dù về thân phận hay thực lực cũng không thể so với cháu. Mộ Thanh có lẽ mới biết yêu nên bị anh ta mê hoặc. Chỉ cần cháu để cho Mộ Thanh hiểu được khoảng cách giữa anh ta và cháu, tự nhiên con bé sẽ từ bỏ hắn.” Ông lão khoát tay, thản nhiên nói.
Lúc này Nguyên Vĩnh Phát mới xoay người và rời đi.
Trong cung điện của Mộ Thanh, Đường Tuấn đang lật giở một cuốn sách trên bàn. Cuốn sách này có tên là Đồ Ngư Long, nội dung trong đó vậy mà là sự kết hợp giữa tu luyện và y thuật. Đường Tuấn chỉ nhìn lướt qua đã hoàn toàn đắm chìm trong đó. Nội dung được ghi trong Đồ Ngư Long này chỉ đơn giản là mở ra cho Đường Tuấn cánh cửa đến một thế giới khác.
“Hóa ra sức mạnh của linh hồn có thể được sử dụng theo cách này. Nếu linh hồn hoàn chỉnh bị chia thành nhiều phần, sức mạnh bùng nổ còn mạnh hơn so với linh hồn hoàn chỉnh.”
Đường Nghiêu nhìn Đồ Ngư Long, nhất thời trong lòng nổi lên các loại cảm hứng. Trong quá trình nghiên cứu Đồ Ngư Long, sự hiểu biết của anh về bí ẩn linh hồn cũng không ngừng được nâng cao.