*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nhanh chóng đổi chủ đề, đưa cho Ly Thanh Trần một đơn thuốc và yêu cầu Ly Thanh Trần sử dụng các loại thảo mộc trong toa để hỗ trợ cho việc tu luyện tiếp theo của mình. Sau khi được trải qua thử thách trong bí cảnh, thần thể Chu Tước của Ly Thanh Trần đã được kích hoạt trở lại rất nhiều, khoảng một phần mười của thần thể Chu Tước hoàn chỉnh.
Nhưng Đường Tuấn không còn chưa hài lòng, anh muốn tiếp tục tăng lên để xem có thể khiến cho Thần Thể Chu Tước đạt tới một trăm phần trăm hay không. Có điều, với trình độ y thuật hiện tại của anh thì có chút khó khăn. Cho nên lần này tới Độc Cô Cung, anh cũng muốn nhân cơ hội xem chi tiết về thánh địa bác sĩ này.
Ly Thanh Trần cũng gạt đi những suy nghĩ trêu chọc của mình, nói một cách nghiêm túc: “Hoàn thiện thần thể tuy quan trọng, nhưng sự an toàn của anh Dược đây vẫn quan trọng hơn. Mặc dù Độc Cô Cung cùng với Vương triều Chu Tước chúng tôi có quan hệ thân thiết, nhưng có một số người không tránh khỏi có ý kiến khác, anh Dược nhất định phải cẩn thận.”
Anh ta thấp giọng nói: “Tôi nghe cha nói Đại hội vạn tiên sắp diễn ra, hai tổ chức Thần Đình và Diệt Thần cũng bắt đầu hành động.”
Trong lòng Đường Tuấn khẽ run lên.
Tinh vực Chu Tước, ngoại trừ Vương triều Chu Tước và Tứ đại thánh địa, Thần Đình và Diệt Thần là hai thế lực mạnh nhất. Ở một khía cạnh nào đó, Thần Đình và Diệt Thần là hai lực lượng hùng mạnh nhất trong Tinh vực Chu Tước. Bởi vì căn cứ địa của hai tổ chức này đều nằm trong Tinh vực Kỳ Lân, hơn nữa đều có tôn giả cấp cao thủ trấn thủ.
Những tin tức này Đường Tuấn biết được đều là sau khi anh đến Tinh vực Chu Tước.
“Tất nhiên, nếu lần này anh Dược có thể cưa đổ cô Mộ Thanh, đến lúc đó chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ to lớn này còn sợ gì nữa.” Ly Thanh Trần cười nói.
Đường Tuấn không khỏi cạn lời. Anh chàng này thực sự không nghiêm chỉnh được lâu.
Ngày hôm sau, Đường Tuấn và Mộ Thanh đi Độc Cô Cung. Độc Cô Cung cách Vương triều Chu Tước hàng chục triệu km, cho dù đi thuyền bay cũng phải mất hơn nửa tháng. May mắn là giữa Vương triều Chu Tước và Độc Cô Cung có một trận pháp dịch chuyển, cho nên đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trong một thị trấn nhỏ, một vòng trận pháp khổng lồ đột nhiên sáng lên. Ánh sáng tan đi, trong đội hình có hai người đứng.
Đường Tuấn nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút kinh ngạc.
Trên bầu trời cao trước mặt anh, một tòa cung điện hình dáng hòn đảo lơ lửng trên không trung. Từ trên đảo rủ xuống từng dải điềm lành cùng ánh sáng cầu vồng, tươi sáng rực rỡ, thậm chí còn có thác nước từ trên đảo đổ xuống, vỡ thành vô số hơi nước trên mặt đất, trông như một cõi thần tiên.
Mộ Thanh cười nói: “Anh Dược, nơi đó là chính điện của Độc Cô Cung, chỉ có các trưởng lão sảnh ngoài, các trưởng lão sảnh trong và cung chủ mới đủ tư cách đi lên. Độc Cô Cung là một cung điện kiểu cơ quan hiếm có trên không trung, có hơn chín ngàn trận pháp, giờ nào phút nào cũng luôn hoạt động. Phạm vi mà nó bao phủ chính là giới hạn của Độc Cô Cung chúng tôi, khoảng chừng năm trăm ngàn km. Cuộc sống hàng ngày và tu luyện của các đệ tử khác đều nằm trong phạm vi này.”
Đường Tuấn lúc này mới chú ý tới, lấy hòn đảo là trung tâm, nằm rải rác xung quanh là rất nhiều thị trấn lớn nhỏ khác nhau. Đồng thời, trong lòng Đường Tuấn căng thẳng. Vương khí là pháp bảo mà tu sĩ Cảnh Giới Hợp Thể sử dụng, mà thiên khí còn là công cụ chỉ có Cảnh Giới Động Hư mới kích hoạt được. Hòn đảo cung điện trước mặt này,vậy mà là một thiên khí.
Lúc hai người nói chuyện, mười mấy người vây quanh bọn họ. Cầm đầu là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, tu luyện đã đạt tới giai đoạn cuối Cảnh Giới Hóa Thần.