Tốc độ của anh ta rất nhanh, đợi lúc Ly Thanh Kiếm và Ly Thanh Trần phản ứng thì đã không kịp ngăn cản nữa.
“Ly Thanh Quang, mày lại dám cướp giật hỏa linh quả Chu Tước, mày cũng nên chết đi. Còn Ly Thanh Trần nữa, tên rác rưởi như mày đây cũng chết luôn đi. Tất cả bọn bây đều đáng chết, chỉ cần bọn bây chết rồi thì hoàng triều Chu Tước lập tức là của tao rồi.”
Mắt thấy hỏa linh quả Chu Tước sắp rơi vào tay Ly Thanh Quang, ánh măắt Ly Thanh Kiếm bỗng nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Anh ta cắn răng một cái, không ngừng dâng trào pháp lực cuồn cuộn vào Ly Phiến trong tay. Ly Phiến nhất thời đỏ lên, một luồng sức mạnh oai hùng khiến người ta sợ hãi tuôn trào ra.
“Xảy ra chuyện gì, không gian bí cảnh bị phong tỏa rồi”
Đông đảo hoàng tử kinh hoàng khiếp sợ đến nỗi thay đổi sắc mặt. Vốn dĩ bọn họ giao chiến với người ta, cho dù không địch lại, chỉ cần từ bỏ lệnh bài, sẽ bị bí cảnh hướng dẫn rời đi. Trừ khi gặp phải đối thủ có thực lực cách biệt quá lớn, ngay cả chủ động từ bỏ lệnh bài cũng không được đã bị giết ngay lập tức, nếu không cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng bây giờ không gian bị phong tỏa, cũng có nghĩa bọn họ không thể rời khỏi, thật sự có nguy cơ sẽ chết.
“Là Ly Phiến.” Ánh mắt mọi người bỗng nhiên khiếp sợ, có vài hoàng tử cơ thể đã bắt đầu run rẩy.
Lúc này Ly Phiến lớn lên gấp chục ngàn, che kín bầu trời. Mọi người đã không còn nhìn thấy bầu trời nữa, lọt vào trong tầm mắt chỉ có Ly Phiến và Ly Thanh Kiếm.
Cả người Ly Thanh Quang vốn dĩ sắp lấy được hỏa linh quả Chu Tước bỗng chấn động, anh ta không lo đi lấy hỏa linh quả Chu Tước nữa mà cùng liếc mắt nhìn về phía Ly Thanh Kiếm.
“Ly Thanh Kiếm, cậu muốn làm gì?” Ly Thanh Trần quát lên.
Ly Thanh Kiếm cười to lên như điên dại nói: “Tao muốn làm gì? Ha ha ha, đương nhiên là giết hết bọn bây ở chỗ này rồi. Tao đã kích hoạt đại trận hủy diệt trong Ly Phiến rồi, tương đương với một đòn toàn lực đỉnh cao cảnh giới Hợp Thể, tất cả bọn bây chết chắc rồi.”
“Thần thể Chu Tước không phải ghê gớm sao, không phải cũng phải chết trong tay tao à? Ha ha ha.”
Ly Thanh Kiếm lạnh lùng nhìn Ly Thanh Quang, giọng nói lạnh lẽo: “Còn mày nữa, lại dám cướp hỏa linh quả Chu Tước với tao, mày cũng nên chết là vừa.”
Ly Thanh Quang cũng không ngờ hành động của mình sẽ trở thành một cọng cỏ cuối cùng khiến Ly Thanh Quang điên dại, anh ta vội vàng nói: “Em Bảy, chúng ta đều là anh em, không cần phải như vậy. Hỏa linh quả Chu Tước này anh không cướp nữa, em để anh đi đi.”
So với cái chết mà nói thì hỏa linh quả Chu Tước vốn không đáng nhắc tới.
Ly Thanh Kiếm nói: “Ly Thanh Quang, tôi gọi anh một tiếng anh cả đó là nể mặt anh, nếu không Ly Thanh Quang anh tính là gì chứ. Tám phần mười hỏa linh thể đó cũng chẳng qua là tạp thể. Hỏa linh quả Chu Tước sớm muộn cũng là của tôi, không cần anh bố thí.”
Sắc mặt Ly Thanh Quang khó coi, nhưng anh ta cũng không dám chọc giận Ly Thanh Kiếm lúc này.
Trong cung điện bên ngoài bí cảnh.
Bùm bùm bùm.
Đôi mắt Thần Đế bệ hạ dường như hóa thành ánh mặt trời, cực kỳ chói mắt. Cả người ông ta tỏa ra nhiệt độ cao đến đáng sợ, trong hư không không ngừng phát ra tiếng nổ.