*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói vui vẻ: "Nhận thức khác mạnh đấy."
Giọng nói kia vừa dứt, một khuôn mặt xuất hiện trong khoảng không, nhìn xuống Đường Tuấn và Ly Thanh Trần. Ánh mắt người đó bình tĩnh, không để lộ ra khí tức của mình. Nhưng Đường Tuấn lại cảm thấy không gian xung quanh như đông đặc lại, vạn vật như ngừng vận động. Đường Tuấn thậm chí cảm thấy nếu đối phương có dã tâm, chỉ cần một cái nhìn là có thể giết chết anh.
Đây chính là sự chênh lệch cảnh giới quá lớn..
“Tham kiến phụ hoàng.” Ly Thanh Trần nghiêm nghị nói.
Đường Tuấn kinh hãi, người này vậy mà lại là đương kim thần đế của Chu Tước hoàng triều, là siêu cấp cường giả Động Hư Cảnh đỉnh phong, là người điều khiển mọi thứ trên tiểu thế giới này.
Nghĩ đến đây, Đường Tuấn nhanh chóng áp chế những hành động dị thường của Tiểu Kim và Tiểu Thanh. Những chuyện như thần linh xuất hiện trong huyệt khiếu chưa từng xảy ra trong lịch sử tu hành ở Trung Ương Ngân Hà, anh không dám tùy tiện để lộ ra.
Thần Đế chỉ liếc nhìn Đường Tuấn, sau đó đưa mắt nhìn về phía Ly Thanh Trần, trong mắt hiện lên một chút ngưỡng mộ, nói: "Xem ra cho con đến thành Hỏa Nhai tu luyện là quyết định chính xác, trong khoảng thời gian ngắn mà con có thể tiến bộ đến mức này, quả thật không tệ. Trước đây, là trẫm đã đánh giá thấp tiềm lực của con."
Ly Thanh Trần cũng mỉm cười.
Anh ta không được coi trọng lắm trong số các hoàng tử, được Thần Đế khen ngợi trước mặt như thế càng chưa từng xảy ra. Cho đến nay, trong mắt Thần Đế chỉ có thất điện hạ Ly Thanh Kiếm và đại điện hạ Ly Thanh Quang.
"Nhưng mà con vẫn phải chú ý, đừng vì chút tiến bộ nhỏ này mà tự mãn kiêu ngạo. Bất luận là thất ca hay là đại ca, đều mạnh hơn con bây giờ rất nhiều. Bây giờ do có cha nên bọn họ mới không dám làm gì con. Nhưng trong cuộc thi hoàng gia, cha không thể nhúng tay vào, chuyện này chắc con đã biết.” Thần Đế nghiêm nghị nói.
Ly Thanh Trần gật đầu, nhưng trong lòng anh ta cảm thấy có chút không vui với những gì Thần Đế nói.
Hợp Thể Cảnh chỉ là một trong những bản lĩnh của anh ta. Sức mạnh thực sự của anh ta hoàn toàn không thể hiện ra ngoài.
Thần Đế mỉm cười nói: "Chắc chắn con cảm thấy bây giờ đang kết luận quá sớm. Nhưng cha nói con biết, thất ca của con là Hỏa Linh Thể bẩm sinh, một khi kích hoạt huyết mạch, sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp năm đến mười lần. Đại ca con cũng đã tám phần là Hỏa Linh Thạch rồi, mặc dù thể chất không bằng lão thất, nhưng tuổi của nó lớn nhất, tu vi càng cao thâm hơn."
Ông ta nghiền ngẫm rồi nói tiếp: "Luận huyết mạch, con không bằng lão thất, cảnh giới tu vi thì không bằng lão đại. Thập tam à, con nói cha biết, con có cái gì để so bì với bọn họ không?"
Ly Thanh Trần không vui, nhưng không muốn thi triển thủ đoạn lúc này của mình ra, anh ta nghiêm túc nói: "Phụ hoàng đến tìm con, lẽ nào là muốn nói với con đại ca và thất ca rất lợi hại sao?"
Thần Đế không khỏi lắc đầu, nhưng không có tiếp tục công kích Ly Thanh Trần.
Thần Đế: "Cha chỉ muốn nói, đến lúc cuộc thi hoàng gia, con tuyệt đối đừng phô trương thanh thế, nên cúi đầu thì cúi đầu. Suy cho cùng, bọn họ cũng là anh của con, có thua cũng không sợ mất mặt. Tương lai trong hai người bọn họ sẽ có người kế thừa ngôi vị của cha, cha hi vọng con có thể trở thành cánh tay đắc lực của bọn họ."
Ly Thanh Trần không nhịn được nói: "Phụ hoàng, lẽ nào cha chưa từng xem trọng con sao?"
Thần Đế sắc thở dài nói: "Không phải con không ưu tú, mà là bọn họ giỏi hơn con."