“Chị Mộ Thanh, chị.” Ly Thanh Thu nhìn Mộ Thanh với vẻ mặt không tin.
Mặc dù Mộ Thanh đang đeo khăn che mặt, vẫn không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy. Nhưng lúc này, ai cũng cảm nhận được tâm trạng của cô ấy rất không vui, giọng nói như cố kìm nén cơn tức giận: “Trò chơi này, tôi từ chối”.
Ly Thanh Thu hoàn toàn ngơ ngác, sự hoảng sợ không dễ gì mới được kìm nén khi nãy lại một lần nữa xuất hiện.
Ly Thanh Viễn hơi giật mình, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ phản ứng của Mộ Thanh lại dữ dội như vậy, anh ta cười nói: "Mộ Thanh đã từ chối, vậy chúng ta đổi trò khác đi. Nghe danh Mộ Thanh tâm địa lương thiện đã lâu, nghĩ chắc không muốn thấy người khác bị sỉ nhục. Thập tam đệ, em phải cảm ơn Mộ Thanh đấy."
Các công tử hoàng tử khác cũng cười nhạt, cố gắng xoa dịu bầu không khí.
"Chị Mộ Thanh, chị không muốn tham gia thì không tham gia nữa, đều là em không tốt, không nên đề ra yêu cầu như vậy." Ly Thanh Thu nắm lấy tay áo của Mộ Thanh, trong lòng cảm thấy bất an.
Mộ Thanh dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta một cái, nói: "Thập tam điện hạ nói không sai, em chỉ đang quậy phá mà thôi."
Nói xong, cô ấy rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh tới bàn của Đường Tuấn, cung kính cúi đầu, cảm tạ nói: "Mộ Thanh cảm ơn ngài đã chỉ dẫn."
Đường Tuấn xua tay nói: "Chỉ là học tập lẫn nhau thôi."
Mộ Thanh lắc đầu nói: "Nghe anh giảng một bữa, bằng đọc sách mười năm. Lời giảng của anh giúp ích cho tôi rất nhiều."
Lúc này, tất cả mọi người trong hội trường đều sững sờ.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Thánh nữ Mộ Thanh của Đổ Nghiệp điện lại hành lễ của hậu bối đối với một y sĩ tuổi tác chẳng bao nhiêu.
“Mộ Thanh, cô đây là định…?” Ly Thanh Viễn tò mò hỏi.
Mộ Thanh đưa mắt nhìn mọi người có mặt ở đây, giọng điệu bình tĩnh: "Y thuật của tôi không bằng anh Dược."
Vừa dứt lời, trong điện lập tức im lặng như tờ.
Câu này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc Mộ Thanh hành lễ của hậu bối. Chuyện này có liên quan đến thanh danh của cá nhân Mộ Thanh và Độ Nghiệp điện.
Ly Thanh Thu siết chặt hai tay, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt. Cô ta cũng không ngờ chỉ một trò chơi nhỏ lại diễn biến thành thế này.
“Mộ Thanh, lời này có phải hơi quá rồi không.” Ly Thanh Viễn trầm ngâm nói.
Mộ Thanh lắc đầu nhìn Đường Tuấn, ánh mắt giống như một người nghiện rượu nhìn một vò rượu thơm lừng mà say sưa. Cô ấy trịnh trọng nói: "Bây giờ tôi không bằng anh, nhưng tôi sẽ cố gắng hơn để đuổi theo kịp anh."
Đường Tuấn nói: "Được."
Nét mặt Mộ Thanh rạng rỡ vui mừng hơn hẳn, lúc này cô mới xoay người đi về chỗ của mình.
“Chị Mộ Thanh, em.” Ly Thanh Thu nhất thời không biết nên nói gì.
Cô ta cảm thấy mình rất vô tội.
Thập tam ca giúp Đường Tuấn, bây giờ cả người chị thân thiết nhất là Mộ Thanh cũng giúp Đường Tuấn.
Tại sao?
Mộ Thanh nhìn Ly Thanh Thu đang ngơ ngác, thở dài một hơi, lập tức nói với giọng điệu kiên quyết: "Thanh Thu, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa. Tuy thời gian chị quen biết anh Dược không lâu, nhưng chị tin anh ấy tuyệt đối không phải là loại người như em nói. Nếu em cứ cố chấp tiếp tục như thế thì…"