*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự xuất hiện của Đường Tuấn không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai, lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào một cô gái mặc áo choàng xanh đứng ở đầu hàng.
Cô gái quay lưng về phía Đường Tuấn, không thể nhìn thấy diện mạo cụ thể của cô ấy.
"Cô Mộ Thanh, cô là một trong những người giỏi nhất trong ngành Đông y chúng ta, không biết cô có cách gì không?" Có người hỏi.
Cô gái cất giọng dịu dàng: "Y sĩ càng có tay nghề cao, thì càng nghiên cứu sâu các loại linh vật trên thế giới này. Cổ thụ có linh, đương nhiên cũng nằm trong phạm vi này. Chỉ là với y thuật hiện giờ của tôi, chỉ có thể cảm nhận được nguyên nhân bệnh của cây này, còn cách trị thì vẫn mờ mịt."
Cô gái vừa dứt lời, mọi người lại ồ lên một trận.
"Y thuật của cô Mộ Thanh đã đạt đến trình độ lục phẩm thượng giai, ngay cả cô cũng không có cách. Lẽ nào cần phải có y sĩ thất phẩm mới được sao?"
"Y sĩ thất phẩm giống như thần long trên trời, không biết bao giờ mới xuất hiện ở thế gian này lần nữa. Muốn mời một vị y sĩ thất phẩm đến xem bệnh cho cây cổ thụ, khoan hãy nói người đó có chịu đi hay không, chỉ sợ cái giá phải trả cho người đó còn đắt hơn giá trị của cái cây cổ thụ này."
Mộ Thanh cũng thở dài nói: “Có lẽ thầy tôi ra tay, mới có cơ hội trị khỏi cho cái cây này.”
Thầy của cô ấy, chính là y sĩ thất phẩm.
Ầm.
Đúng lúc này, một nắm đấm rực lửa như mặt trời đập vào thân cây cổ thụ.
Vỏ cây cổ thụ bị nổ tung, mùn cưa văng tung tóe. Một cái lỗ to bằng đầu người lớn xuất hiện trên vỏ cây cổ thụ.
"Là ai đó?"
"Cây cổ thụ này là vật yêu thích của thất điện hạ, ai dám phá hoại, không sợ điện hạ nổi giận sao?"
Mấy tiếng gào thét giận dữ liên tục vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa mới ra tay. Ngay cả cô gái áo choàng xanh cũng quay lại, khuôn mặt cũng được mạng che che lại, không nhìn rõ diện mạo cụ thể, nhưng từ đường nét mờ nhạt lộ ra, có thể thấy dung mạo của cô ấy không tầm thường.
"Anh đang làm gì thế?"
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người vừa ra tay, có vài người còn vây quanh người đó, để đề phòng người đó chạy thoát. Lỡ như thất điện hạ trách tội xuống, bọn họ không muốn phải gánh tội oan uổng.
Người vừa ra tay chính là Đường Tuấn, đối mặt với ánh nhìn thù địch của mọi người, anh chỉ cười nhẹ nói: "Tôi đang chữa thương cho cây cổ thụ này."
"Nực cười. Cậu tưởng bọn tôi là tên ngốc sao? Cậu mà đang chữa trị à, cậu đang hủy hoại thì có."
"Chúng tôi sẽ bẩm báo với thất điện hạ, nếu như cây cổ thụ này có vấn đề gì, cậu không tránh khỏi liên quan đâu."
Một đám y sĩ chỉ trích Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhìn cái lỗ trên cây cổ thụ do chính mình gây ra, nói: "Các người ngẩng đầu lên xem thử đi."
Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của anh.
Chỉ thấy thứ chảy ra trong cái lỗ không phải nhựa cây xanh mà là một loại chất lỏng màu đen, có mùi hôi thối nồng nặc.