Dọc theo đường đi còn có con nhóc Ly Thanh Thu, bầu không khí trong xe trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Cũng may phủ của thất điện hạ không xa, đi nửa canh giờ cũng đã đến nơi.
Phủ đệ của thất điện hạ rất bề thế. Bức tường được làm bằng một loại đá trắng đặc biệt, trên đó có vầng sáng mờ ảo lưu chuyển, hội tụ nguyên khí của đất trời. Nguyên khí trời đất quanh phủ còn dày đặc hơn một nữa so với những nơi khác. Trước cổng có mấy võ sĩ mặc áp giáp vàng canh giữ, toát ra khí tức của một tu sĩ Hóa Thần Cảnh trung kỳ.
Ly Thanh Thu liếc nhìn Đường Tuấn, giọng ngạo nghễ: "Ngoại trừ hoàng cung thì phủ đệ của thất ca là lộng lẫy nhất. Người bình thường không vào được. Anh Dược, lần này là nhờ phúc của thập tam ca nên anh mới có vinh hạnh được vào trong đấy."
Đường Tuấn lắc đầu, cảm thấy mắc cười. Cô gái này hình như đang rất có thành kiến với anh. Nhưng dù sao Ly Thanh Thu vẫn còn trẻ, lại là em gái của Ly Thanh Trần, nên anh cũng lười tính toán với cô ta.
Ba người đưa thiệp mời ra, thuận lợi bước vào phủ của thất điện hạ.
"Thập tam ca, từ đây cho tới lúc tổ chức tiệc còn một khoảng thời gian nữa, chúng ta tìm một chỗ ngồi trò chuyện tý đi. Anh đã rời thành Chu Tước lâu như vậy, em có rất nhiều điều muốn nói với anh."
Ly Thanh Thu tỏ vẻ đáng thương nhìn Ly Thanh Trần.
Ly Thanh Trần có hơi khó xử, lo lắng nếu để Đường Tuấn một mình sẽ xảy ra chuyện.
Ly Thanh Thu bĩu môi nói: "Thập tam ca, anh ta không phải là trẻ con, anh còn sợ anh ta đi lạc mất sao?"
Đường Tuấn cũng cười nói: "Điện hạ cứ đi đi."
"Anh có chuyện gì thì gọi tôi nhé."
Căn dặn Đường Tuấn xong, Ly Thanh Trần liền bị Ly Thanh Thu kéo đi.
Nhìn thấy hai anh em họ đi xa, Đường Tuấn bất giác mỉm cười. Anh có thể nhận ra, Ly Thanh Thu thật sự rất thân thiết với Ly Thanh Trần, tình cảm giữa họ rất chân thành. Anh cảm thấy mừng thay cho Ly Thanh Trần.
Đường Tuấn nhìn quanh, ngẫu nhiên chọn một hướng rồi đi loanh quanh. Anh không dùng thần niệm thăm dò, cứ đi tùy ý như vậy.
Vừa đi không bao lâu, Đường Tuấn lập tức nghe thấy phía trước truyền đến một trận bàn tán xôn xao.
"Cây chết rồi, làm sao y sĩ chữa được? Y sĩ chữa cho cây chết đúng là hoang đường".
"Vạn vật đều có linh, cây cối cũng là một trong sinh vật có linh tinh trong trời đất, chưa chắc không thể chữa được."
"Công Tôn Mục, anh nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, thế anh tới thử xem nào. Anh có thể trị được bệnh cho cái cây đó, tôi bái anh làm thầy."
Cuộc thảo luận ngày càng gay gắt, có xu hướng đánh nhau khi bất đồng quan điểm.
Đường Tuấn cũng nhìn thấy nơi xảy ra tranh luận. Trước mặt anh không xa, một nhóm người đang đứng quanh một cái cây cổ thụ cao vút bàn tán xôn xao.
Đường Tuấn tiến đến, đứng bên ngoài đám đông. Từ những lời thảo luận kia, anh cũng đại khái đoán ra được đám người này đang bàn về vụ gì.
Anh nhìn lên cây cổ thụ cao chót vót trước mặt. Cây cổ thụ này rất là đặc biệt, vỏ cây lấp lánh ánh kim loại, xung quanh cây cổ thụ có ánh sáng xanh yếu ớt. Đó là sinh mệnh nguyên khí gần như thực chất.
Đường Tuấn chợt nhíu mày, anh nhận thấy trong khí tức của cây cổ thụ này có gì đó rất lạ. Nếu không nhờ linh hồn chi lực của anh cùng cảnh giới với tu hành giả, thì cũng rất khó phát hiện ra.
“Thì ra là như vậy.” Đường Tuấn đột nhiên hiểu ra