Đường Tuấn khẽ gật đầu.
Ánh mắt những thuộc hạ khác đỏ bừng, cảm thấy bản thân không theo sai người.
Nhìn thấy Ly Thanh Trần đồng ý, còn nói những lời như vậy, Ly Thanh Viễn bật cười nói: "Thập tam đúng là trọng tình trọng nghĩa. Tiêu Sơn, ông ra tay nhớ cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương vị y sĩ bảo bối của em trai tôi. Đương nhiên, cũng không được thua cậu ta, làm bổn điện hạ mất mặt."
Tiêu Sơn híp mắt, liếc nhìn Đường Tuấn, nói: "Điện hạ yên tâm."
Đường Tuấn và Tiêu Sơn rời cung điện, đứng giữa không trung, đứng từ xa nhìn nhau.
Ly Thanh Viễn chống cằm hỏi Ly Thanh Trần: "Thập tam à, y sĩ này của em mới là Hóa Thần Cảnh trung kỳ, vẫn chưa đủ bản lĩnh. Có thể sẽ không chịu nổi ba chiêu của Tiêu Sơn."
Ly Thanh Trần hừ một tiếng, nhưng cũng chẳng nói nhiều.
Trong lòng anh ta cũng lo sợ điều này sẽ xảy ra. Nếu Đường Tuấn không thể chịu nổi ba chiêu, chẳng phải sau này anh ta khi trở về thành Chu Tước sẽ trở thành tâm điểm bàn tán của người khác sao?
Giữa không trung, Tiêu Sơn nhìn Đường Tuấn, ông ta khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường: "Cho cậu cơ hội ra tay trước, nếu không cậu sẽ thua rất khó coi."
“Được thôi.” Đường Tuấn bật cười.
Vừa dứt lời, không thấy Đường Tuấn có bất kỳ động tĩnh gì, ngay sau đó, anh xuất hiện trước mặt Tiêu Sơn, tung ra một chưởng.
Tiêu Sơn bị tốc độ của Đường Tuấn làm cho hoảng sợ, đồng tử đột nhiên co rút lại. Nhưng khi nghĩ đến cảnh giới của Đường Tuấn không bằng mình, hơn nữa còn là một y sĩ, trong lòng không còn sợ hãi nữa, ông ta hét lên: "Một chưởng giải quyết mi."
Phía dưới, thập điện hạ Ly Thanh Viễn cười nói: "Thật ngại quá thập tam, gia thần của em có hơi ngông cuồng. Đợi lúc trở về thành Chu Tước, anh sẽ nói tốt cho cậu ta một tiếng. Có như thế nào, cũng phải giữ lại một chút thể diện cho em chứ."
Sắc mặt Ly Thanh Trần tái đi, đôi mắt anh ta đầy tức giận.
Bịch.
Ngay khi Ly Thanh Viễn đang nói chuyện, một âm thanh bị nặng nề từ trong không trung truyền đến.
Ly Thanh Viễn nhìn về phía đó với một nụ cười rạng rỡ và tự mãn, sau đó nụ cười anh ta đột nhiên đông cứng.
Ở giữa không trung, hai chưởng của Đường Tuấn và Tiêu Sơn tiếp xúc với nhau.
"A, đau chết ta rồi."
Tiêu Sơn chỉ nhịn được một lúc, sau đó ôm đầu kêu lên.
Đường Tuấn khẽ đánh ông ta một cái, Tiêu Sơn lại hét lớn: "Đừng đánh nữa, đau quá."
Đang nói, mắt Tiêu Sơn đỏ hoe, trông ông ta như muốn khóc.
Theo như mọi người ở bên dưới thấy thì Đường Tuấn vốn không ra nhiều lực, Tiêu Sơn vừa nhảy vừa kêu lên đau đớn, thậm chí còn đau đến phát khóc.
Đường đường là một đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh hậu kỳ, vậy mà lại bị người ta đánh đến mức khóc luôn sao.
“Ha ha ha.” Ly Thanh Trần ngơ ngác một lúc, rồi phá lên cười.
Anh ta lấy một tay ôm bụng, cười không để ý đến hình tượng của mình.
“Thập ca, thuộc hạ của anh sao giống như một đứa con nít vậy, thua rồi mà còn khóc lóc nữa?” Ly Thanh Trần bật cười.
Ly Thanh Viễn nheo mắt lại, toát ra một tia lạnh buốt, nhìn lên không trung mà quát: "Tiêu Sơn, ông đang làm gì vậy?"